Thiên Đại Lan nghĩ, Diệp Tẩy Nghiễn sẽ không hiểu được.
Anh ngay cả rau củ cũng chỉ ăn theo mùa, nên sẽ chẳng bao giờ thật sự cảm nhận được việc con người có thể vì bớt được một hào khi mua rau mà mặc cả với người bán đến năm phút.
Sự giàu có khiến anh có thể giữ được sự kiêu ngạo và tôn nghiêm. Nhưng với Thiên Đại Lan, thể diện có thể đem ra đổi lấy tiền bạc và nguồn lực phong phú.
Đó chính là sự khác biệt lớn nhất giữa bọn họ.
Diệp Tẩy Nghiễn chỉ có thể đồng cảm, tuyệt đối không thể thấu cảm.
Bởi vì anh thiếu trải nghiệm khốn khó.
“Chẳng lẽ hành động vừa rồi của em gọi là ‘không biết xấu hổ’ sao?” Diệp Tẩy Nghiễn mỉm cười:
“Tôi còn tưởng em trêu ghẹo cơ.”
Nói xong, anh hơi ngồi thẳng lại, bình tĩnh kéo khóa áo, gài chặt cái móc kim loại, hơi ngẩng mặt lên. Tay kia vẫn giữ chặt Thiên Đại Lan, để tránh cô say rượu mất thăng bằng mà trượt khỏi đùi.
“Không phải trêu ghẹo, mà là khiêu khích.” Thiên Đại Lan sửa lời, cô cúi thấp người, chắc chắn nói:
“Anh thích tôi.”
Diệp Tẩy Nghiễn ngẩng mặt nhìn Thiên Đại Lan, lúc này đã ngồi hẳn trên đùi anh.
Anh giơ tay, mu bàn tay đặt trên trần xe, lòng bàn tay giữ ngay sau đầu cô, sợ cô lúc kích động mà bật dậy thì sẽ đập vào chiếc đầu nhỏ thông minh ấy:
“Nếu chỉ đến mức này đã đủ để em định nghĩa từ đó, thì xem ra chất lượng mối tình thầm mến và mối tình đầu của em thật sự đáng lo rồi.”
“Thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-kiem-soat-da-le/5197368/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.