Hắn dựa vào bàn khám bệnh, nhẹ nhàng “a” một tiếng rồi đột nhiên cười lạnh.
Lòng tôi có dự cảm không lành.
Ôn Cảnh Sơ từ trước đến nay đều lạnh nhạt với tôi, tự nhiên nắm tay tôi kéo qua ôm chằm.
Hắn từ trên cao nhìn xuống tôi, chậm rãi nói: “Đứa bé là của tôi, anh có ý kiến?”
Bởi vì bị chấn động não, tôi bị đưa vào khoa não của Ôn Cảnh Sơ.
Lúc hộ sĩ sắp xếp cho tôi nhập viện thì nhiều chuyện hỏi tôi: “Em và Ôn Cảnh Sơ có quan hệ như thế nào?”
Tôi ngẫm nghĩ, dũng cảm trả lời: “Em đang theo đuổi anh ấy.”
“Vậy em phải cạnh tranh gay gắt đấy, mỹ nhân mơ ước bác sĩ Ôn ở bệnh viện này nhiều lắm, đặc biệt là bác sĩ Hứa vừa tới khoa nội gần đây.”
Hứa Vi Vi à?
Tôi cúi đầu lạc lõng.
Anh trai tôi ra vẻ ông cụ non, ngắt ngang cuộc trò chuyện: “Tôi là người nhà của em ấy, đây là cách thức liên hệ của tôi.”
Ánh mắt hộ sĩ sáng lên: “Anh là thầy Đường khoa tim mạch đúng không?”
Anh trai tôi trời sinh có mắt đào hoa, ngoại trừ cái nết đến chó còn chê thì bề ngoài không có vấn đề gì.
Khi Ôn Cảnh Sơ ra khỏi văn phòng, anh tôi đang nói chuyện thân thiện với người khác.
Hắn đứng yên ở cách đó không xa: “Nhân viên tạp vụ cấm vào, đi ra ngoài.”
Anh tôi nghiêng đầu, cà lơ phất phơ mà cười nhạo: “Ông đây là nhân viên bệnh viện này, mày bớt nhiều chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-khong-che-tieu-that-te-tu/2910691/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.