Tuy không quen thuộc với Carl, thậm chí chỉ có thể nói là hai người xa lạ. Nhưng mỗi khi nghĩ tới giấc mơ đó, khi nhớ lại hai mắt tràn đầy tuyệt vọng của Carl, Harry lại cảm thấy lòng trở nên nặng nề, do đó, cả ngày đều có chút tâm thần không yên, cũng không phải hiện trên người mình có dấu hiệu không khỏe.
Chờ đến khi cậu ý thức được cơ thể mình có chỗ không đúng thì đã đến buổi tối.
Ở bên trong Đại Sảnh, bọn học sinh sau một ngày học tập mệt mỏi đang cười đùa với nhau, trần nhà trên đỉnh đầu đã biến thành màu mực thâm trầm, bên tai tình cờ có thể bắt lấy đôi lời đàm tiếu hoặc là tiếng dao nĩa xẹt qua dĩa ăn.
Harry cảm thấy rất đói, lúc trưa cậu không có ăn nhiều, mà vừa nãy còn có đợt huấn luyện Quidditch, do đó, cậu cũng không thể tham dự cuộc tán gẫu của Blaise và Draco, chỉ có thể chuyên tâm đối phó miếng thịt dê ở trước mặt.
Mà chờ đến khi cậu lấp đầy bụng mình, đang một chút lại một chút hưởng thụ bánh pudding anh đào, thuận tiện nghe mọi người tán gẫu bốn phía, đột nhiên cậu cảm giác được trên da truyền đến đau nhói như bị đâm.
Một loại nhói đau như bị đâm vào tận xương tủy.
Phảng phất như có ai đang cầm lưỡi dao sắc bén khắc vẽ lên trên da cậu, một đao rồi lại một đao, ra tay vừa chuẩn mà cũng vừa tàn nhẫn, dường như nhất định phải lột hết da trên người cậu thì mới bỏ qua.
Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-khong-che-lam-song-thinh-phong-qua/3165836/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.