Chương trước
Chương sau
Quả trái cây màu lam nhạt này không hề vui tươi như vẻ ngoài của nó, trái lại, nó cay đắng đến nỗi có thể đem đi so với độc dược của Snape, lạnh lẽo như muốn đóng băng gan phổi của người ta, trượt một đường từ cổ họng xuống dạ dày. Harry hầu như nhịn lắm mới không nôn ra.

Như bị tiếng động đánh thức, Draco nhíu nhíu mày, sau đó giãy dụa mở mắt ra. Người bình thường khi vừa mới tỉnh dậy đều sẽ còn hơi buồn ngủ, nhưng trong mắt của Draco lại hoàn toàn tỉnh táo.

"Làm sao thế?" Draco ngồi dậy, khoác cánh tay lên vai Harry, ôm lấy cậu, "Không thoải mái à?"

"Chỉ gặp phải ác mộng mà thôi," Harry tránh nặng tìm nhẹ, nhảy xuống giường, cố ý tỏ vẻ thần thái sáng láng nói, "Nhanh lên, em đói, muốn vào Đại Sảnh sớm một chút."

Draco thấy từ đáy mắt của Harry có một tia sáng xẹt qua, chưa kịp hỏi thì bị gia tinh xuất hiện mang Sữa Bò đi, ánh mắt hắn tối sầm một giây, nhưng vẫn trầm mặc, như thể tin tưởng lời giải thích của cậu, nhanh chóng mặc đồ vào.

....

Suốt cả buổi sáng ngày hôm nay, Harry đều cảm thấy dạ dày của mình tràn ngập khí lạnh, đồng thời cậu luôn lo lắng đề phòng sợ mình đột nhiên thức tỉnh huyết thống, như cái sự cố trong tiết Độc Dược lần trước.

Nhưng mãi đến tận chạng vạng ngày hôm nay, khi Pansy dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn cậu uống cạn ly cacao thứ ba để làm ấm dạ dày, chuyện cậu lo lắng vẫn không có phát sinh.

"Harry, chuyện này quá đáng sợ rồi, cậu có biết ngày hôm nay cậu đã tiêu thụ bao nhiêu calo rồi hay không!" Ngữ khí Pansy nghe thế nào cũng thấy có một loại mùi vị vô cùng đau đớn, "Draco, cậu mau đi quản cậu ấy đi chứ!"

Đối với lần phản ứng này, Harry chỉ miễn cưỡng thu vào mắt, "Thứ nhất, tớ cũng không phải là con gái, không cần phải nhọc lòng đi duy trì vóc dáng. Thứ hai.... Sao cậu lại kêu Draco quản tớ, cậu ta cũng đâu phải là cha tớ!"

"Thôi đi, từ lúc cậu bắt đầu nhập học, Draco đã vì cậu mà moi tim móc phổi ra rồi," Pansy ném ánh mắt khinh bỉ về phía cậu, "Hôm nay, độc dược lại do Draco giúp cậu làm đi, cả sách vở môn Lịch sử Pháp thuật cũng là cậu ấy thu dọn dùm cậu."

"Chỉ là bạn tốt giúp đỡ trong học tập mà thôi." Harry nghiêm túc nói, thành công thu hoạch ánh mắt càng thêm khinh bỉ của Pansy.

Bàn dài Nhà Slytherin đã quen nhìn trò cười này lắm rồi, còn về phần Draco, hắn không chỉ không nói một lời nào, thậm chí còn phi thường hiếm thấy tự tay làm bánh sandwich kẹp thịt cho Harry.

Harry tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh. Trên thực tế, cậu cảm thấy hôm nay Draco có chút kỳ quái, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì đó, sau khi trở lại phòng sinh hoạt chung thì vùi đầu chăm chú viết luận văn.

Nhưng mà như vậy cũng tốt a, bản thân Harry cũng có chuyện phải đi thương lượng với Alvin. Bọn họ đã từng hợp tác trong tổ bảo vệ ngắn hạn, nếu ngồi cùng một chỗ tán gẫu với nhau thì cũng sẽ không có người để ý, cho dù có người lòng tràn đầy hiếu kỳ thì cũng sẽ căn bản không nghe được gì cả, dù sao phép thuật của hai người này vốn chẳng phải là bình hoa gì.

"Thuốc chỉ có tác dụng thúc đẩy mà thôi, nếu cậu lập tức thức tỉnh thì mới kỳ quái đó," khóe miệng Alvin giật giật, tầm mắt đảo qua Draco đang vùi đầu viết luận văn, hơi hơi ngừng lại, hỏi, "Cậu còn chưa nói gì cho cậu ta biết sao?"

"Tôi hẳn phải nói cho anh ấy biết sao," Harry vặn hỏi ngược lại, "Tôi vẫn cảm thấy ý nghĩa lớn nhất khi để tôi sống lại là để tôi có thể bảo vệ những người tôi yêu tha thiết, kết quả, hiện tại anh lại nói cho tôi biết, bọn họ gặp nguy hiểm còn hơn cả kiếp trước."

"Vậy cậu định lừa gạt đến khi nào đây, chẳng lẽ tới tận khi Harmoris đánh tới cửa?"

"Không, đương nhiên là không. Tôi chỉ đang hy vọng, trước khi bão táp thật sự ập đến, tôi có thể giải quyết được," màu mắt của Harry trở nên sâu thẳm, "Có lẽ rất buồn cười đi, nhưng tôi luôn cảm thấy, vẫn chưa tới lúc để tất cả mọi người tham gia vào cuộc chiến này."

Alvin không tỏ rõ ý kiến, nhưng cũng không phản bác, chỉ nói, "Quỷ con nhà Malfoy kia cũng không phải người dễ lừa gì, cậu ta rất khôn khéo cay nghiệt, trấn định quả cảm, giống như đúc với tổ tiên của cậu ta." Như nhớ phải chuyện không vui, anh nhíu chặt mày lại.

"Nhưng cũng không cần phải vội nói cho anh ấy biết," Harry tức giận lườm một cái, sau một giây, lại đổi lại vẻ nghiêm chỉnh, "Nói đến đây, có chuyện tôi muốn thương lượng với anh, các anh có tính hợp tác với Hội Phượng Hoàng hay không?"

"Hội Phượng Hoàng? Có lý do gì tất yếu sao?" Alvin nhướn mày lên.

"Bây giờ, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ, Voldemort đã thành con rối của Harmoris, gã lợi dụng bè phái cùng lực uy hiếp cũ của y để mau chóng hình thành thế lực cho riêng mình. Đương nhiên, đối với Thần linh mà nói, sức mạnh của người thường chẳng có gì đáng uy hiếp, nhưng đó cũng là một cái phiền toái không hề nhỏ, nếu tôi đoán không sai, các người có trách nhiệm phải bảo vệ thế giới, đúng chứ?" Harry mỉm cười nói.

Alvin không gật cũng không lắc đầu, "Tiếp đi."

"Theo tổng thể mà nói, đối thủ của các người là Harmoris, gã có Voldemort là quân cờ thì đương nhiên các người cũng cần có quân cờ cho riêng mình. Mà trước mắt, Hội Phượng Hoàng không phải là một lựa chọn hoàn hảo hay sao?"

Alvin không chút biến sắc nhìn Harry vài giây, sau đó nổi lên một nụ cười cân nhắc, "Đúng là một con cáo con. Cậu đã đoán ra tôi vốn định lấy nhà Malfoy ra làm quân cờ rồi?"

"Có một phần là nguyên nhân này," Harry nói thẳng, "Nhưng cả về công lẫn về tư, tôi đều cho rằng Hội Phượng Hoàng thích hợp hơn. Lực ảnh hưởng của Dumbledore trước giờ vẫn luôn rất mạnh mẽ, lấy chính nghĩa làm đại biểu vốn đã thuận lý thành chương rồi."

"Được rồi," Alvin nhún nhún vai, "Tôi sẽ nói cho cậu biết tin Vân Miểu đã và đang đàm luận với Dumbledore về chuyện này rồi? Riêng cá nhân tôi cho rằng, Dumbledore hiển nhiên không có quyền từ chối."

Harry: "...."

Harry: "Vậy là anh đã sớm bỏ qua ý nghĩ lôi kéo nhà Malfoy làm quân cờ?"

"Hết cách rồi, đừng nói Huu dù đã chết cũng sẽ không đồng ý, Vân Miểu sẽ là người giết tôi đầu tiên," Alvin tỏ vẻ tiếc nuối, "Hơn nữa, Sievert nhà tôi cũng sẽ không đồng ý."

Harry phát hiện cậu ngăn không được cái tay đang ngứa của mình.

Bỏ ra một phút nỗ lực thuyết phục bản thân không nên tính toán với đồ thần kinh, Harry miêu tả giấc mơ ngày hôm qua cho Alvin nghe, đồng thời cũng yêu cầu anh và Vân Miểu mau đi phá hủy đám Trường Sinh Linh Giá đang tự do còn lại kia.

"Vân Miểu đã sớm nghĩ tới chuyện này, tối hôm qua, cô ấy đã bắt đầu ra tay. Có khả năng ngày mai cậu sẽ thấy Nhật Báo Tiên Tri đăng tin Gringotts bị mất trộm."

Harry: "...."

"Giờ chỉ còn lại một Trường Sinh Linh Giá duy nhất, chính là mảnh hồn trên người cậu. Đồng thời tôi còn phát hiện, hình như cậu không định nhanh chóng diệt trừ nó."

"Bế Quan Bí Thuật của tôi hiện giờ cũng không tệ," Harry chỉ chỉ vào đầu của mình, "Mà sự tồn tại của nó có thể giúp tôi thời thời khắc khắc biết được bước đi tiếp theo của bên kia."

Alvin cũng không phản đối, chỉ nói: "Cẩn thận đừng bị lợi dụng lại là tốt rồi. Còn nữa, trước khi bão táp đến, cậu cố gắng hưởng thụ những giây phút yên bình cuối cùng đi, bằng sự hiểu biết của tôi đối với Harmoris, gã tạm thời còn chưa chuẩn bị ra tay đâu, cậu với Malfoy vẫn kịp hưởng thụ tuần trăng mật gì gì đó." Anh nói xong liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

"Có thể hỏi một vấn đề cuối cùng không?"

"Chuyện gì?"

"Tôi đã thấy cô gái kia, tên là Cynthia, anh có biết cô ấy không?"

Alvin trầm mặc hai giây, khóe miệng vung lên một độ cong trào phúng, "Cynthia, cô ta cũng chẳng có gì đặc biệt. Cô ấy vừa là người Carl yêu, nhưng cũng là người mà Harmoris thống hận cực điểm. Năm đó, khi gã thức tỉnh từ trong phong ấn, còn chưa kịp khôi phục gì, nhưng chuyện đầu tiên gã làm chính là tự tay giết cô ta."

(Editor: Mình đã trở lại và ăn hại hơn xưa *tung hoa*)

/
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.