Chiều mấy ngày sau, Harry cùng bọn Draco đi tới bãi cỏ, chuẩn bị học một tiết môn Bay. Đây là một buổi sáng sủa có gió nhẹ thổi qua, rất thích hợp cho việc bay lượn.
Học sinh nhà Gryffindor không bao lâu cũng tới, Harry nhìn hai mươi cây chổi được xếp chỉnh tề trên đất, mơ hồ nhớ tới kiếp trước, hình như cậu và Draco xung đột với nhau lần đầu tiên chính tại tiết học Bay này.
"Chổi quét nhà trong nhà tôi còn hơn những thứ này!" Draco căm tức nói, một mặt ghét bỏ đá đá cái chổi cành lá ngang dọc tứ tung trên đất.
"Đừng có như vậy, Draco, gia tinh(1) được nuôi trong Hogwarts sẽ khóc mất," Harry lười biếng nói, "Tớ còn chưa nói với cậu, bệnh công chúa của cậu không phải nghiêm trọng bình thường."
"Câm miệng, đầu sẹo."
Đầu sẹo.... Sắc mặt Harry không khỏi cứng lại một giây, mặc kệ ở nhà nào, tên khốn Malfoy này vĩnh viễn không quên chế nhạo vết sẹo của cậu.
Giáo sư Hooch(2) đã tới. Bà có một mái tóc xám ngăn nắp, đôi mắt màu vàng, sắc bén như diều hâu.
Bà thổi còi lên, lớn tiếng nói, "Mỗi người đứng bên cạnh một cái chổi bay, nhanh lên!"
Tất cả mọi người đều làm theo.
"Đưa tay phải ra, đặt phía trên cái chổi, sau đó hô, "Lên"." Bà Hooch hô.
Nhất thời trên bãi cỏ chỉ còn mỗi một mảnh âm thanh "Lên".
Harry nhìn quanh bốn phía, đương nhiên chổi của cậu và Draco đều ngoan cực kỳ, Blaise bên kia cũng không có vấn đề gì, nhưng chổi của Pansy chỉ bay lên được mấy tấc Anh rồi lại rớt xuống. Cô một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-khong-che-lam-song-thinh-phong-qua/103866/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.