Nguyễn Ngưng lấy hết can đảm nói xong, nhưng thật lâu sau không thấy được đáp lại. 
Cô nâng mi, trộm nhìn Phó Minh Viễn. 
Vốn định xem anh có phản ứng gì, ai ngờ lại trực tiếp đối diện đôi mắt của anh. 
Mắt hoa đào hơi cong, mang theo ý cười. 
Giống như mang cả ngân hà, rải đầy ánh sao. 
Nguyễn Ngưng ngẩn ngơ. 
Anh Minh Viễn… đẹp trai quá. 
Đồng thời, cô lại mơ màng thầm nghĩ, không phải vừa nãy anh còn không vui sao? 
Lúc cô hỏi còn sợ anh sẽ tức giận cơ, sao lại cười rồi? 
Thấy cô ngẩng đầu, Phó Minh Viễn thu nụ cười. 
Anh nhìn thoáng qua ghế điều khiển. 
Bạch Nham ngồi nghiêm chỉnh, nhưng rõ ràng đang dựng lỗ tai nghe lén. 
Phó Minh Viễn khẽ nhíu mày, nghĩ nói: “Bạch Nham, cậu về trước đi.” 
Sau đó kéo Nguyễn Ngưng xuống xe. 
Thật ra Bạch Nham cũng không nghĩ nhiều, tưởng là tình thú giữa hai vợ chồng bọn họ, cũng biết không nên nghe thêm, chào xong rồi lái xe rời khỏi chung cư của Phó Minh Viễn. 
Nguyễn Ngưng kéo túi xách, khẩn trương đứng bên cạnh Phó Minh Viễn, ghé mắt trộm nhìn anh một cái. 
Anh để anh Bạch về trước, vậy hẳn là đồng ý rồi đúng không? 
Phó Minh Viễn đút tay túi quần, trêи mặt cố ý lộ ra vài phần suy tư. 
“Kịch ân ái?” 
Anh nhướng mày nhìn cô một cái, rồi nhìn không trung phía xa, như là đang suy xét, thật ra đang cố gắng đè khoé môi không ngừng muốn cong lên xuống. 
“Vâng ạ!” 
Anh ngẩng đầu, Nguyễn Ngưng không thấy rõ vẻ mặt anh. 
Chỉ có thể dùng sức gật đầu, mở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-hon/1668720/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.