Kế tiếp, không có gì xuất hiện ngoài ý muốn nữa. 
Nguyễn Ngưng nói xong, được nhân viên công tác dẫn xuống sân khấu, người chủ trì tiếp tục chọn người xem may mắn tiếp theo. 
Còn mục đích của Phó Minh Viễn đã đạt được, dĩ nhiên không tiếp tục ở lại nữa. 
Hai người gần như là xuống sân khấu cùng nhau. 
Lúc xuống bậc thang, bởi vì đeo giày cao gót, Nguyễn Ngưng vô cùng cẩn thận, sợ không chú ý một cái là gây họa. 
Nhưng mới vừa dẫm xuống bậc thang đầu tiên, bỗng nhiên một bàn tay duỗi tới trước mắt cô. 
Bàn tay giống như tác phẩm nghệ thuật, lòng bàn tay mang theo vết sẹo mờ quen thuộc. 
Vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt đào hoa xinh đẹp của người đàn ông. 
Mặt Nguyễn Ngưng nóng lên, thân mình cứng lại. 
Nhiều người nhìn như vậy, thật sự không có vấn đề sao? 
Nhưng chỉ chần chờ trong phút chốc, cô đặt tay nhỏ lên lòng bàn tay anh. 
Nếu anh Minh Viễn đã làm như vậy, tất nhiên có suy xét của anh. 
Huống hồ cũng chỉ là đỡ xuống, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, hẳn là sẽ không có người chuyện bé xé ra to phải không? 
Phó Minh Viễn đỡ cô xuống bậc thang. 
Chờ cô đứng vững xong rồi buông tay của cô ra, không dừng lại lâu. 
Giống như thật sự chỉ là đỡ xuống, bày ra phong độ galant trước mặt nữ giới mà thôi. 
Nhưng mà Dụ Nhược Vũ bị để lại trêи sân khấu lại ngắm bóng dáng của bọn họ, trong mắt hiện lên suy tư. 
Phó Minh Viễn buông Nguyễn Ngưng ra, đang chuẩn bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-hon/1668717/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.