Điện thoại đặt trong túi áo trêи bỗng vang lên. 
Phó Minh Viễn nhìn đèn xanh đèn đỏ phía trước, đếm ngược còn hơn 60 giây. 
Anh lấy điện thoại ra, rũ mi nhìn lướt qua. 
Nguyễn Ngưng: Phó tiên sinh, tôi rất thích món quà này, cảm ơn anh (*^_^*) 
Phía sau còn có một con thỏ đang nhảy nhót. 
Trêи đầu có hai chữ “cảm ơn”. 
Khoé môi Phó Minh Viễn cong lên, hình như cô rất thích cái sticker này. 
Anh nhớ rõ lần đầu nhận được tin nhắn của cô, nhìn thấy một con thỏ con nhảy nhót trêи màn hình, anh còn hơi sửng sốt. 
Dẫu sao người anh quen biết đa số là bạn cùng lứa tuổi, mấy người đàn ông với nhau, không gửi cái loại sticker kia đã là tốt lắm rồi. 
Còn bạn là nữ cũng không nhiều lắm... 
Đừng nói sticker, gõ chữ nói chuyện phiếm có khi còn lười đánh dấu chấm câu. 
Nhìn thỏ con nhảy trêи màn hình, nghĩ đến tiểu nha đầu mềm như bông kia. 
Càng nhìn càng giống… 
Anh nghĩ ngợi, mở bàn phím ảo ra, ấn vào khung nhắn tin. 
“Minh Viễn.” 
Lúc này Phó phu nhân ngồi sau đột nhiên mở miệng. 
“Hôm nay bàn bạc ngày với Nguyễn gia, con không có vấn đề gì chứ?” 
Phó Minh Viễn gõ xong rồi gửi đi. 
Nghe được lời bà, anh vừa cất điện thoại vừa nói: “Vâng, mọi người quyết định đi.” 
Ngữ khí này, nghe thật sự rất lãnh đạm. 
Tựa như không phải đang thảo luận hôn sự của anh, mà là đang nói tối nay đi đâu ăn cơm vậy. 
Phó phu nhân tức khắc không rõ lắm, chuyện bức hôn này có một nửa đúng là vì con 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-hon/1668706/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.