Vòng bạn bè của Phó Minh Viễn không thường xuyên cập nhật.
Gần nhất là một tháng trước.
Phần lớn bài viết đều chỉ có hình ảnh không có caption, khoảng cách giữa các bài cũng khá dài.
Đầu ngón tay Nguyễn Ngưng khẽ nhúc nhích, lướt xuống từng cái.
Rất nhiều ảnh đều cho cô một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, cẩn thận ngẫm lại, hình như đều là cảnh phim anh từng đóng.
Nhưng mà những ảnh này tuyệt đối không xuất hiện trong phim, nếu không cô chắc chắn nhớ rõ.
Cô bị gợi lên hứng thú, kiên nhẫn ấn vào xem từng cái.
Có thể thấy kỹ thuật của người chụp ảnh rất tốt, tuy rằng kết cấu đơn giản, nhưng mỗi một tấm đều mang lại cảm giác có một loại ý vị đặc biệt.
Giống như… có thể cảm nhận được tâm trạng của người chụp ảnh ngay lúc đó.
Sau khi xem xong toàn bộ, Nguyễn Ngưng mới ý thức được, hoá ra anh có thói quen mỗi khi đóng một bộ phim thì chụp một tấm ảnh lưu niệm.
Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đầu ngón tay vuốt ve tấm ảnh cũ mười năm trước, đáy lòng dâng lên cảm xúc khác thường.
Mười năm trước à…
Cô lúc đó còn chưa lớn đâu…
Điện thoại đột nhiên rung lên, là tin nhắn nhắc nhở từ Webat.
Ngón tay Nguyễn Ngưng run lên, là Phó Minh Viễn trả lời cô sao?
Nhanh chóng rời khỏi album của anh, trở lại giao diện chính.
“Ngưng Ngưng, nhìn thấy thì gọi điện thoại cho chị.”
Là Âu Lam, không phải Phó Minh Viễn.
Nhìn tin nhắn, đáy mắt Nguyễn Ngưng hiện lên một tia thất vọng.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-hon/1668704/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.