Sau bữa tối, Lâm Trạm cầm ví của ba mình tính tiền, lại biết được đơn đã được trả. Nghĩ cũng biết là ai làm, hắn trở về ghế vỗ bả vai Tạ Gia Diên.
"Ai bảo cậu cần mẫn như vậy?"
Dì nghe không hiểu: "Làm sao vậy?"
"Cậu ấy trả tiền rồi, vậy mà nói nhà chúng ta mời cậu ta đi ăn cơm." Lâm Trạm cầm lấy cái ly uống nước, mặc áo khoác vào chuẩn bị đi.
"Nên có, khoảng thời gian này phiền chú và dì rồi."
"Cháu giúp Tịch Tịch phụ đạo, chúng ta phải cảm tạ cháu mới đúng."
Mọi người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, bầu không khí đặc biệt hài hòa.
Nhan Tịch lại không vui vẻ đứng dậy, buồn bực mà cúi đầu, lẳng lặng đi phía trước.
Đột nhiên, mũ hoodie của cô bị người phía sau túm lấy, đỉnh đầu vang lên tiếng nói hài hước:
"Nhóc con, chú ý đường đi."
Anh sửa sang lại mũ cô, rồi vỗ nhẹ vào đầu cô.
"Đừng bỏ bài tập về nhà, ngày mai tới tìm anh trai học bù."
Tâm tình mất mát của Nhan Tịch vì một câu nói của anh mà bay lên, vội vàng gật đầu không ngừng, nhân cơ hội hỏi:
"Anh, bằng không buổi sáng em và anh cùng nhau dọn đi? Coi như trước tiên xác định con đường trước thời hạn."
Cô nói như vậy, Tạ Gia Diên cư nhiên sẽ không cự tuyệt.
Về đến nhà, Nhan Tịch thấy mẹ cô gửi tin nhắn nửa tiếng rồi, bảo có thời gian rảnh rỗi thì gọi điện thoại, cô chạy nhanh vào phòng gọi cho mẹ.
"Mẹ." Mẹ Nhan Tịch từ nhỏ đối với cô đặc biệt khắc nghiệt, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-hon-tam-phan-ngot/437515/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.