Sau khi trở lại cô nhi viện, các nữ tu lắc đầu thở dài nhìn cô, những đứa trẻ khác lại cười nhạo cô, cô đi vào ký túc xá không nói một lời, theo thói quen đi tới cửa sổ nhìn lên trời. 
Thật tuyệt nếu cô có thể trở thành một đám mây, nhàn nhã bay lượn trên bầu trời và ngắm nhìn cảnh đẹp khắp nơi trên thế giới. 
Ngày hôm sau, cô bé không đi giao bánh mì nữa mà thay vào đó là gửi len cho người bà đang nằm viện. Cô lại nhìn thấy con chó kia trên đường, con chó nhìn thấy cô thì thân thiết mà đi theo, không thể xua nó đi nên cô đã mang theo nó. 
Sau đó là một vụ tai nạn xe cộ, khi cô đến ngã tư thì có một chiếc xe ngựa lao ra, cô vô thức kéo con chó, kết quả là cô vừa vặn bị thân xe ngựa đâm bay thẳng hơn chục mét rồi rơi xuống đất. 
Đây chính là cuộc sống của cô bé, rất đơn giản và bình thường. Thảo nào cô bé không muốn quay lại, quả thực là không có gì để lưu luyến một cuộc đời như vậy. 
Tuy nhiên, cô bé có muốn quay lại hay không là một chuyện, còn cô bé có nên quay lại hay không là chuyện khác, Thiên giới không cho phép một linh hồn đi lang thang khắp nơi nhiều năm như vậy, cô không thể tiếp tục như vậy nữa. 
"Chính vì thế ta khuyên ngươi nên rời đi kịp thời nếu ngươi không muốn hủy hoại hoàn toàn chúng." 
Cô bé nghe xong sợ hãi hỏi: "Ý ngài là sao?" 
"Chẳng lẽ ngươi không để ý sao?" Sắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-di-aurora/1111614/chuong-2-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.