Tình yêu là một thứ tình cảm thiêng liêng cần được trân trọng. Nhưng nếu như đánh cược quá nhiều vào tình yêu, một số sẽ đi đến hạnh phúc, một số sẽ là sự đau lòng vô tận. Có đôi khi, khoảng cách về địa lí gần vô cùng, nhưng khoảng cách giữa hai con tim lại giống như hai nửa trái đất, mãi mãi không thể chạm tới.
Đối với cô, anh giống như là vầng ánh dương chiếu lên những tia nắng ấm áp trong cuộc đời này, cũng chính là sự đau lòng không ngòi bút nào có thể diễn tả được. Phải chăng, yêu luôn là đau khổ như vậy? Có lúc, yêu là một cảm giác hạnh phúc vô cùng, nhưng sau đó sẽ là nỗi đau đớn xuyên tâm, không cách nào vui vẻ được. Bởi trái tim này, từ lâu đã không còn thuộc về cô nữa. Vun đắp quá nhiều để tình yêu trọn vẹn, nhận lại chính là sự tàn nhẫn nhất mà anh dành tặng cho cô.
Quá khứ, đối với cô mà nói, nó thật giống như mở trang giấy phai nhạt dần theo năm tháng, nhưng lại cứ thế ngoan cố gửi gắm vào trong tim. Mất đi anh, cô không còn nhận ra con người của mình trong quá khứ. Có lẽ vết thương này đã cắm thật sâu thật sâu, khiến trái tim trở nên già cỗi mất rồi! Càng yêu càng thất vọng, càng yêu càng đau đớn khôn nguôi. Giá như cô không hiểu được thế nào gọi là yêu.