Mới hơn bảy giờ sáng, bệnh viện nhân dân đã đông nghìn nghịt người chen lấn lẫn nhau.
Tay trái Đào Tử cầm hai bó hoa cúc, còn tay phải đang cầm hộp cơm giữ nhiệt. Cô giống như đang đi ngược dòng nước, dùng hết sức chen qua đám đông, chật vật chen lấn đến trước cửa thang máy khu nội trú.
Tuy nhiên tình hình trước cửa thang máy cũng không mấy khả quan, rất nhiều người đứng xếp hàng chờ thang máy. Nhìn dòng người chen lấn trước mắt, có thể so sánh với khung cảnh ở ga tàu giữa Thủ Đô vào mỗi buổi sáng sớm.
Chờ gần mười phút, Đào Tử dựa vào ưu thế dáng người mảnh khảnh, yêu kiều của mình nên dễ dàng chen chân vào được bên trong thang máy. Bởi vì vị trí của cô đứng ngay sát cửa thang máy, nên khi cửa thang máy vừa đóng lại đã suýt nữa chạm vào chóp mũi của cô.
Tay trái và tay phải của cô đều đang bận xách đồ nên không thể nào bấm được số tầng, cô đành phải nhờ một dì đứng ở ngoài cùng bên phải bấm giúp: "Phiền dì bấm giúp cháu đi lên lầu 7 được không ạ?".
Giọng nói của cô rất ngọt ngào, mang theo một chút nhẹ nhàng sảng khoái. Giống như đang uống một ly nước mật ong vào ngày hè nóng bức vậy, khiến người nghe cảm thấy vô cùng dễ chịu, thoải mái.
Người phụ nữ liếc nhìn dãy số bên trong thang máy rồi bấm chọn số tầng, sau đó từ tốn trả lời. "Được rồi ".
Đào Tử nở nụ cười, trên khuôn mặt trắng nõn như tuyết hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-dao/2683063/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.