Nằm viện gần một tuần, Trình Quý Hằng đã có thể xuất viện.
Anh được xuất viện vào đúng lúc thứ 7.
Đào Tử chỉ có thể nghỉ ngơi vào chủ nhật, thứ 7 cũng phải sắp xếp làm việc cả ngày, Buổi tối gần đến 9giờ cô mới đi đến bệnh viện đón Trình Quý Hằng về nhà.
Khi cô bước ra từ tầng 17, Trình Quý Hằng đang ngồi trên chiếc ghế dài cạnh hành lang đợi cô.
Hành lang dài yên tĩnh, dãy ghế màu lam, đèn trần tản ra ánh sáng trắng.
Nước da của Trình Quý Hằng trắng lạnh, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan như ngọc, anh đang mặc bộ quần áo mà Đào Tử mua cho —— áo ngắn tay màu xám nhạt, quần tây đen và giày da cứng màu trắng —— mặc dù chúng là đều là quần áo bình thường, thậm chí là quần áo rẻ tiền, nhưng khi được mặc trên người anh, đã tăng thêm một chút khí chất quý phái.
Không phải quần áo quý giá gì, mà là khí chất cao quý.
Mặc quần áo bình thường, khó có thể che giấu vẻ tao nhã cùng tự phụ trên người anh, loại khí chất cao quý này là xuất phát từ bên trong người phát ra.
Anh trông giống như một công tử đang gặp nạn.
Nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, Trình Quý Hằng quay đầu, thuận theo tiếng kêu quay lại, nhìn thấy Đào Tử, đôi mắt vốn lạnh lùng đột nhiên nóng lên, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía cô nở nụ cười.
Trong lúc này, khi anh nhìn thấy Đào Tử đột nhiên khẽ run lên.
Hai con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-dao/2683051/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.