Vì để ngăn cho Trình Quý Hằng dùng cách "lấy thân báo đáp" này, Đào Tử đành phải đồng ý cho anh đến bệnh viện chăm sóc bà của cô, nhưng cô vẫn kiên trì khuyên nhủ anh ở nhà nghỉ ngơi một ngày, đợi đến thứ 2 đầu tuần đi.
Dù là cuối tuần hay không, Đào Tử vẫn thức dậy từ rất sớm. Sáng chủ nhật, cô mở mắt vào lúc 6 giờ sáng sau khi nghe tiếng chuông báo thức.
Cô tưởng rằng Trình Quý Hằng vẫn còn đang ngủ, nhưng khi cô rửa mặt xong mở cửa định ra khỏi phòng vệ sinh, thì chạm mặt ngay Trình Quý Hằng cũng chuẩn bị mở cửa đi vào.
Anh cũng đã rời giường.
Đào Tử có chút kinh ngạc: "Sao anh lại dậy sớm như vậy?".
"Theo thói quen thôi". Nhưng thật ra là bởi vì giấc ngủ chập chờn, xưa nay nếu anh ở hoàn cảnh xa lạ sẽ không bao giờ dễ chìm vào giấc ngủ, bất kỳ một cử động nhỏ nào ngoài cửa đều có thể làm cho anh tỉnh giấc.
Nhưng đây căn bản đây không phải là vấn đề của cô, mà là vấn đề của bản thân anh, cho nên anh chọn không nói sự thật mà trả lời "Theo thói quen" sau đó lãng tránh qua việc khác: "Chào buổi sáng".
"Chào buổi sáng!". Sáng sớm cũng không ảnh hưởng đến sức sống của Đào Tử, giọng nói của cô vẫn như trước đây, ôn nhu ngọt ngào, "Tôi đi chuẩn bị bữa sáng, anh đi rửa mặt đi".
"Ừ".
Lúc đi tới cửa phòng bếp, Đào Tử bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nhìn Trình Quý Hằng hỏi: "Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-dao/2683040/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.