- --Sau câu chuyện kết thúc Phương Vỹ cúi mặt trầm tư không nói gì thêm. Mộng Lâm biết câu chuyện vừa rồi đã rút hết những tức giận cùng lạnh lùng dâng trào ra cả rồi. Điều quan trọng nhất bây giờ là hắn cứu hay không cứu Hắc Tuyên đây. Cứu thì không cam tâm mấy mà không cứu cũng không xong. Đúng tình nghĩa bất lưỡng lập mà. Trầm mặt một hồi lâu Phương Vỹ nhìn Hắc Kiến Văn nói:
" Đi thôi, không muốn ông ta chết thì nhanh chân lên.."
Hắc Kiến Văn quả thật không nghe lầm, Phương Vỹ đã chịu thoả hiệp. Hắn đã chịu cứu Hắc Tuyên. --
" Anh trai cuối cùng anh cũng đã chịu thừa nhận ông ấy.."
- " Anh chỉ là thừa nhận em thôi.."
Một câu nói lạnh lùng cất ra, Phương Vỹ nắm tay Mộng Lâm đi ra khỏi khu Đến nhanh chóng tiến đến người Bạch Gia đang đợi phía bên ngoài. --Hắc Kiến Văn sau khi nghe câu nói từ Phương Vỹ. Hắn không biết mình đang bị gì nữa mà cả người như cứng lại. Tất cả như hóa đá. Tất cả giống như một giấc mơ.
Hắn không ngờ lần bị nạn này lại được thu hoạch nhiều đến vậy. Tình cảm anh em ruột thịt đúng là không có gì có thể thay thế mà.
Hắc Kiến Văn đứng ngây người vì hắn quá vui mừng. Cuối cùng bao năm sống trong nội tâm cô độc, sự lạnh lẽo của lòng người giờ hắn đã tìm được tình thâm. Tìm được người anh trai chấp nhận thân phận của mình mà không hề nghi ngờ lời nói của hắn.
- -Hắn chạy tới mấy bước về Phương Vỹ hô to:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-dao-hoan-tinh/1107894/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.