Tình huống của Phương Tịch Lam quá đặc biệt, cũng quá nguy hiểm. Em bé trong bụng cô vốn đã rất yếu, bây giờ cô lại vì thù hận mà không kìm chế nổi sự kích động nên khiến bé con kề cận bên bờ vực của cái chết hơn.
Các bác sĩ quyết định tiêm cho cô một loại thuốc cực kỳ an toàn cho phụ nữ đang mang thai. Thuốc có tác dụng khiến bé con trở nên khỏe mạnh, trái tim cũng không còn suy yếu nữa. Nhưng thuốc rất đắt, lại còn là hàng hiếm, muốn sử dụng phải được sự cho phép của chính quyền cấp cao.
Bác sĩ trưởng ngại ngùng nói với Chiến Bất Phàm: “Ngài Chiến, ngài xem chuyện này… chúng tôi cũng khó xử…”
Chiến Bất Phàm mặt lạnh tanh, dường như người ấm áp như gió xuân vừa nãy đã biến đi đâu mất. Anh nhìn những người bác sĩ như nhìn người đã chết.
“Dùng đi, tôi chịu trách nhiệm. Bằng mọi giá phải cứu sống cô ấy.”
Bác sĩ trưởng không biết thân phận của anh. Nhưng bằng con mắt nhìn người hơn một trăm năm qua của mình, bà biết người trước mặt mình đây đương nhiên không đơn giản. Điều này bà đã chắc chắn từ lúc anh ẵm Phương Tịch Lam đầy máu me vào bệnh viện, vì vậy nên bà và các bác sĩ khác đều vô thức sợ hãi anh.
Thật ra máy bay không rơi ở thành Rajul mà nó rơi xuống đáy đại dương nằm giữa thành Rajul và thành Osica, đại dương này cách bệnh viện trung ương thành Rajul tận ba ngày đi máy bay. Nhưng chỉ một tiếng sau vụ rơi máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-dang-ai-tinh-ky-su-truy-the-cua-thuong-tuong-dai-nhan/2529756/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.