Mái tóc thì lù xù quăn queo như tổ quạ, lông mầy thì vẽ đậm y như mấy người đóng tuồng, hai hàng lông mi giống như hai con sâu rốm đen thui, đến nỗi nhích mắt lên còn chẳng được đã vậy cái mặt thì trắng bóc như con quỷ. Tệ hơn là đôi dép tổ ong 49 lỗ tinh xảo dưới chân. Haizz tôi đúng là thảm họa mà, tôi phải làm sao bây giờ
“ten ten” có một tin nhắn “sao cô lâu vậy, tôi đợi cô ở quán cafe đầu phố nhé”
Tự nhủ lòng dù gì thì cũng xấu sẵn rồi bây giờ chỉ trông mất hình tượng chút thôi, chắc là không sao đâu, CHAIYO
Bước vô quán cà phê mà ai cũng phải ngước nhìn, có người còn sặc cả nước. Thật sự là không biết giấu cái mặt ở đâu luôn.
Cuối cùng cũng tìm thấy người con trai ấy, cậu ta đang nhâm nhi tách cafe và ngồi quay lưng lại nên chắc chẳng thấy tôi, tôi rón rén bước đến gần cậu ấy rồi lặng lẽ ngồi xuống ghế đối diện. Cậu ta vừa trông thấy tôi thì cả mớ nước trà trong miệng cậu ta đều văng ra bắn thẳng vào mặt tôi. Tôi đưa tay vuốt mặt sẵn tiện che luôn khuôn mặt xấu xí này.
-đây là cô sao Bảo Ân, là ai đã bày cô trang điểm thế này vậy?
Tôi xấu hổ chẳng dám nói lời nào? Cảm xúc của tôi bây giờ là ngượng và nếu có thể tôi sẽ bay đến đấm vào mặt của tên Minh kia, chính hắn đã khiến tôi như thế này tôi thật là hối hận khi tin tưởng hắn mà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-can-toc-xoan-la-em/1975430/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.