Sáng thức dậy nhưng nó chẳng thấy hắn đâu cả, đôi chân bước nhanh xuống lầu đi tìm bóng dáng của ai đó nhưng vô vọng
-em dậy rồi hả, mau ăn sáng đi_chị Diệp gọi
Trên bàn đã có sẵn bữa sáng đợi nó, có rất nhiều món ngon bày ra trước mắt. Chị Diệp còn nói thêm
-những món này là Minh dặn chị làm cho em đó, em xem toàn là những món em thích thôi
-Anh đâu rồi? Nó hỏi
Chị Diệp hơi ngạc nhiên nhưng sau đó mới hiểu ý nó hỏi Minh đâu rồi, chị Diệp nói
-Minh đi học rồi. Trưa nó sẽ về
Nó ngồi xuống ghế ăn từng miếng rất ngon lành
Nó không mất đi trí nhớ nhưng tạm thời nó cũng chẳng nhớ nỗi gì cả bởi vì nỗi sợ hãi đang chi phối nó, sự ám ảnh, nó sợ phải đối mặt với mọi người, đầu óc nó bây giờ trống rỗng, giờ phút này nó chỉ quen biết hai người là hắn và chị Diệp còn lại chỉ cần có người nào đó xuất hiện trước mặt nó thì cảm giác sợ hãi lại dâng lên mặc dù nó không biết là nó sợ cái gì.
Hôm nay chị Diệp thấy sắc mặt của nó tốt hẳn lên, chắc là nó sẽ sớm hồi phục và trở lại như xưa thôi nhưng chị Diệp lại cảm thấy nó bây giờ trông đáng yêu hơn nhiều
-em đã cảm thấy đỡ hơn chưa?
Nó gật đầu
-bác sĩ nói chỉ cần tinh thần của em tốt thì em sẽ sớm hồi phục thôi
Nó lại gật đầu nhưng lần này có thêm chữ “dạ”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-can-toc-xoan-la-em/1975418/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.