Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
...........
Lâm Tầm Bạch chân chính hiểu được ý của Tiêu Khản ngay giây phút rơi xuống nước.
Nếu mực nước sông ngầm vượt quá ba mét, thì rơi xuống từ cột báo tin khói lửa chưa chắc đã chết, ngược lại ở lì trên đó để Triệu Hà Viễn làm thịt càng hiểm nguy hơn.
Dự đoán của cô không bao giờ sai, song không thể xem nhẹ lực tác động dưới nước.
Mặc dù Lâm Tầm Bạch đã xoay nửa vòng trên không trung, hai chân chụm lại, lao xuống nước thẳng đứng, lực cản cực lớn vẫn làm anh đau nhức toàn thân, nhất là đầu và hai mắt. Đúng là một cú ngay đầu.
Không biết cái khăn lụa che mắt đã rơi đi đâu, hên làm sao đèn pin vẫn còn treo bên hông, cung cấp cho anh một nguồn sáng quý giá.
Dòng sông ngầm bấy giờ còn sâu cũng càng đục hơn lúc anh ở trên cột báo tin khói lửa. Dòng nước chảy xiết cuốn lấy một lượng lớn cát đất, thậm chí chùm ánh sáng chiếu xuống từ mặt nước còn không đủ cho anh nhìn thấy hai chân mình. Nếu chẳng may bị sặc một ngụm là họng đầy bùn cát.
Chính xác mà nói, nó gần như đã là một con sông cát.
Lâm Tầm Bạch thả lỏng người, dùng tư thế ngả ngữa cho nổi chậm lại mấy chục giây thì cảm giác não chấn động mới thoáng nhẹ đi. Tiêu Khản, người rơi xuống trước anh, tìm theo ánh sáng bơi tới.
“Không sao chứ?” Cô hỏi.
Trước hết vì lo lắng cho vết thương trên vai anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-bo-de/3328577/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.