Type: Bun Bun
Lúc Tiêu Minh ôm bó cẩm chướng đi đến phòng bệnh, trùng hợp phiên tòa phát sóng trực tiếp trên tivi đến lúc tuyên bố nghỉ giải lao. Vương Phục Sâm nằm trên giường bệnh hai mắt nhắm nghiền, mặt không còn huyết sắc. Còn Giản Lam thì ngồi cạnh giường, nắm lấy tay anh ta đang đặt bên người, thất thần nhìn vào màn hình tivi, vẻ mặt thẫn thờ, sắc mặt tái nhợt không kém gì Vương Phục Sâm.
Tiêu Minh gõ vào cánh cửa, khe khẽ gọi tên cô: “Cô Giản Lam”.
Bị tiếng gõ cửa làm giật mình, cô quay đầu lại nhìn sang, ngỡ ngàng chốc lát mới gật đầu: “Chào anh”.
“Tôi đến thăm anh Vương Phục Sâm.” Tiêu Minh đứng bên cạnh cửa, đợi cô cho phép.
Cô ngơ ngác nhìn anh, hoảng hốt trong chốc lát mới kịp phản ứng: “Mời tự nhiên”.
Nói xong cô quay đầu lại, nhìn vào tivi lần nữa.
Thong thả bước vào phòng bệnh, Tiêu Minh đặt bó hoa lên đầu giường, hai tay bỏ vào túi theo thói quen, cúi mắt nhìn Vương Phục Sâm rồi lại nhìn Giản Lam. Cô ngờ nghệch nhìn tivi chằm chằm, dường như đúng với lời cô nói khi nãy, anh cứ thăm Vương Phục Sâm tự nhiên, bản thân cô không hề màng tới. Gần một tháng không làm việc, cô không trang điểm rạng rỡ nữa, ngày ngày túc trực bên giường bệnh của Vương Phục Sâm, cả người gầy đi trông thấy.
Vốn định trò chuyện với cô về tình trạng của Vương Phục Sâm, nhưng giờ phút này nhìn thấy trạng thái tinh thần của cô, Tiêu Minh đành gạt bỏ ý nghĩ này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-bao/2742261/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.