Bảy năm trước, tôi dọn đến nhà Tần Sâm ở trọ không lâu thì tìm được việc làm.
Nhưng khi ấy, tôi lại bù đầu vụ kiện cáo giải quyết mâu thuẫn việc chia tài sản ba để lại. Ông nội tôi là một quân nhân, con cháu Ngụy gia đồng lứa với ba một nửa làm chính trị, một nửa thì vì nguyên nhân chính sách nên đến phương Nam lang bạt kiếm sống, đa phần là thương nhân. Ba tôi kết hôn và sinh sống với mẹ tôi ở X- một thành phố phía Nam, mấy năm trước đã kiếm được kha khá tiền của, nhưng vì lối suy nghĩ cổ lỗ của thế hệ trước – chỉ truyền của cải chon am không truyền cho nữ, nên trước mặt họ hàng, ba đành phải đồng ý để lại tài sản cho anh họ bên nội của tôi Khi ấy, tôi đã có việc làm, nghề dạy piano vẫn có thể tự nuôi sống bản than nên tôi không quan tâm lắm. Không ngờ cuối cùng ba lại nghĩ cho tôi nên không lập di chúc để lại tài sản cho anh họ. Vì vậy, sau khi ba qua đời, dựa theo quy định của pháp luật, chỉ có mình tôi được quyền thừa kế toàn bộ tài sản của ông.
Thế là anh họ tôi lôi chuện này ra tòa tranh giành quyền thừa kế. Khoảng thời gian đó, Ngụy gia luôn lên án tôi. Tôi vừa gánh chịu những áp lực tâm lý do chứng trầm cảm mang lại vừa bận bịu dạu học ở cửa hàng đàn, không còn sức đâu ứng phó với vụ kiện tụng này. Nhưng chi phí chữa bệnh tâm lý quá cao, tôi chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào khoảng tài sản ấy để giảm bớt áp lực.
Gặp đủ mọi chuyện không thuận lợi lại them áp lực không ngừng đè nặng trong lòng, tâm trạng mãi mới sáng sủa hơn một chút của tôi lại có dấu hiệu suy sụp. Mấy ngày đó, tôi không thể nào ngủ ngon giấc. Dù đã có đĩa CD của Tần Sâm dỗ ngủ, nhưng ban đêm, vừa trở mình tôi sẽ tỉnh giấc ngay, sau đó không sao dằn được cảm giác bồn chồn, hoang mang, bèn chui rúc trong chăn khóc đến mệt mỏi rồi bò lên bệ cửa sổ ngồi lặng yên đến khi trời hửng sáng. Đôi khi, tôi tựa vào khung cửa, thẫn thờ nhìn con đường ngoài kia. Có lúc, tôi thậm chí còn dâng trào nỗi xung đột muốn đứng lên nhảy ra ngoài.
Hôm lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của bác cả, an họ không không hề dành cho tôi vẻ mặt hòa nhã. Có lẽ vì kiện cáo nên anh ta đã cho người điều tra, biết được tôi đang sống chung nhà với Tần Sâm. Ngay trước mặt họ hàng, anh ta cứ lôi việc này ra khiến tôi khó xử: Nghe nói Ngụy Lâm đang ở chung với một người đàn ông thì phải. Đây gọi là góp gạo thổi cơm chung à?”
Khi đó, việc ở ghép tại mấy thành phố lớn ở phía Nam đã được xem như chuyện bình thường, nhưng thốt ra từ miệng anh ta lại trở nên vô cùng bẩn thỉu. Bác cả lập tức sầm mặt, giọng điệu và biểu cảm cũng trở nên nghiêm khắc: “Thật sao?”.
Thái độ như không chừa lại đường cho tôi giải thích. Tôi rũ mi mắt dùng bữa, có im lặng cầu an thì anh họ vẫn không hài lòng.
“Nghe nói còn là giáo sư đại học rất đẹp trai nữa, nhà những hai trăm mét vuông… Chắc không có chuyện ở ghép đâu nhỉ? Không phải Ngụy Lâm bảo dạo này đang túng quẫn sao? Vậy mà có thể thuê được căn nhà lớn thế à?” Anh ta giả nhân giả nghĩa, ra vẻ quan tâm nhắc nhở tôi. “Hiện giờ chú đã mất, chắc em cũng chưa thể thích nghi với điều kiện sống kém hơn. Nhưng em đã lớn rồi, một mình ở phía Nam vẫn nên giữ tự trọng một chút. Đừng làm chuyện mang tiến, đến lúc bị người ta lừa mất cả chì lẫn chài, sau này không lấy được chồng…”
Tôi cầm cốc nước chanh hất thẳng lên mặt anh ta. Giọng điệu tởm lợm khiến người ta buồn nôn kia cuối cùng cũng im bặt. Tôi lạnh nhạt liếc anh ta rồi tiếp tục thưởng thức món măng xào trong bát của mình. Tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố X, rất ít khi về Ngụy gia. Bởi thế, trước kia, mỗi lúc mâu thuẫn, dù anh ta có bôi nhọ, vu khống thế nào, tôi cũng lười chả thèm đôi co hay giải thích. Dù sao người của Ngụy gia đều xuất than từ giới quan chức và kinh doanh nên suy nghĩ thấu đáo, sự thật thế nào trong lòng họ đều tư biết. Nhưng lúc này, anh ta dám sỉ nhục Tần Sâm thì tôi không thể nhịn được.
Điều khó có thể chấp nhận nhất là anh ta tốn nhiều thời gian và công sức điều tra tôi như vậy, thậm chí biết Tần Sâm là giáo sư đại học, thế tại sao có thể không biết tôi bị mắc chứng trầm cảm cơ chứ? Kết quả chẳng những anh ta không nể nang máu mủ ruột già mà tiết chế một chút, còn muốn bôi nhọ danh dự Tần Sâm vì đã chìa tay giúp đỡ tôi. Nếu không cho anh ta một bài học, e rằng suốt đời này, an ta sẽ xem tôi là một đứa trẻ nhu nhược mất.
Đầu tóc đứa con trai độc nhất của nhân vật chính ướt sũng nước, dĩ nhiên tiệc mừng thọ lập tức yên lặng như tờ. Ngoại trừ mấy đứa trẻ con chưa hiểu chuyện, có lẽ chỉ có mình tôi là tiếp tục đụng đũa. Anh họ sững sờ chốc lát, mặt mày đỏ gay, đứng bật dậy định quát tháo nhưng bị bác cả nắm cánh tay giật lại.
“Vào phong vệ sinh sửa soạn lại đi! Nhìn con bây giờ chẳng ra thể thống gì cả!” Bác cả nén giọng nghiêm khắc quát anh ta, không phân trần mà đẩy thẳng thằng con tai về phía phòng vệ sinh. Đến lúc anh ta rời khỏi bàn tiệc, bác cả mới điềm nhiên mời mấy người bà con tiếp tục dùng bữa, cứ như chưa từng có chuyện mất mặt xảy ra vậy.
Sau khi bữa tiệc mừng thọ kết thúc, tôi lập tức xách vali ngồi tàu hỏa trở về thành phố X.
Mấy đêm tiếp theo, tôi đều thao thức không sao ngủ được, cuối cùng bò đến bệ cửa sổ, co ro nép mình bên cửa kính. Cuộc sống khốn khó khiến tôi phải tạm dừng tư vấn tâm lý trong một khoảng thời gian ngắn. Lúc tâm trạng suy sụp tột độ, tôi đã đổ hết thuốc chống trầm cảm vào bồn cầu. Một tuần sau khi bỏ thuốc, tôi bắt đầu không thiết ăn uống. Những lúc không di dạy, tôi gần như nhốt mình trong phòng, ngồi bó gối ngẩn ngơ bên cửa sổ. Mỗi lần nhận được điện thoại của luật sư, lòng dạ tôi đều vô cùng rối bời, có nỗi kích động muốn đập vỡ điện thoại.
Cuối cùng tối đó, tôi đã rút pin điện thoại di động ra, tận ba giờ sáng vẫn ngồi co rúc bên cửa sổ, mãi cho đến khi Tần Sâm gõ cửa phòng.
“Ai thế?” Cất tiếng hỏi theo thói quen, tôi lập tức nhận ra mình thật ngốc nghếch hết sức. Trong nhà này, ngoại trừ tôi ra, chỉ còn mỗi Tần Sâm thôi.
“Là tôi.” Bên ngoài, Tần Sâm thản nhiên đáp lại, mà tôi cũng đã cử động đôi chân tê dại bước xuống cửa sổ, lảo đảo đi đến mở cửa cho anh.
Tần Sâm mặc bồ đồ ngủ màu xám đứng dưới anh đèn hành lang, một tay cầm cốc nước, một tay đút hờ trong túi quần, đôi mắt sâu hút kia nhìn tôi chăm chú.
“Thầy Tần…” Tôi giấu nửa người phía sau cửa, khẽ hắng giọng, cố hết sức tỏ ra mình ổn. “Đã trễ thế này, thầy vẫn chưa…”
“Sửa luận văn cho học sinh…” Anh từ tốn cất lời, ánh mắt vô tình liếc qua cánh cửa sổ hé mở, “… thuận tiện đến xác định xem cô có nhảy lầu không.”
Trong đầu như nổ “ầm” một tiếng, tôi há hốc miệng chết lặng, cố gắng kiềm chế nỗi kích động muốn nhốt anh ngoài cửa. Tôi cố biện minh cho mình: “Thật xin lỗi, tôi chỉ… chỉ là không ngủ được… muốn ngắm phong cảnh bên ngoài chút thôi…”.
Anh không vội vạch trần lời nói dối của tôi, chỉ hỏi ngược lại: “Nói cách khác, cô không hề nghĩ đến việc nhảy xuống à?” Giọng anh bâng quơ nhưng lại khiến tôi không dậy nỏi dũng khí phản bác. Thực ra, từ lúc xế chiều ngồi bên cửa sổ đến giờ, tôi vẫn đang phân vân liệu mình có nên nhảy xuống không. Tôi đã nghĩ ngợi như thế hơn mười tiếng, cho đến khi anh xuất hiện.
“Thật xin lỗi…” Tôi không dám nhìn vào mắt anh, chỉ có thể nói lời xin lỗi. “Tôi không nên làm vậy ở nhà thầy…”
Khi đó, tôi quả thật rất áy náy. Chứng trầm cảm làm cho suy nghĩ của tôi trở nên tiêu cực, dù chỉ một việc cỏn con cũng có thể bị tôi phóng đại trở nên vô cùng đáng tuyệt vọng. Khoảng thời gian được Tần Sâm đối đãi tử tế và giúp đỡ nhiệt tình, tôi đã cảm nhận được chút thiện ý của anh. Đa phần sau khi phụ huynh học sinh biết tôi bị mắc bệnh trầm cảm đều không chịu thuê tôi dạy con họ chơi đàn piano nữa. Nhưng Tần Sâm lại biết rõ tình trạng của tôi, còn chủ động đề xuất cho tôi thuê phòng giá rẻ. Tôi biết nếu mình tự sát ở đây sẽ khiến anh chịu bao tai vạ. Tôi không nên báo đáp anh như vậy.
Anh không phản ứng gì với lời xin lỗi của tôi, chỉ hơi hất cằm vào trong phong: “Có nại tôi vào trong ngồi một lát không?”.
Đây là nhà của anh, dĩ nhiên tôi không dám cự tuyệt rồi. Vì vậy, tôi mở rộng cửa phòng, nghiêng người mời anh vào. Lúc đi ngang qua, anh còn thuận tay đưa chiếc cốc cho tôi nữa. Tôi hơi kinh ngạc, theo phản xạ cầm lấy, cúi đầu liền ngửi thấy mùi sữa nồng nàn.
Tần Sâm đi đến bên cửa sổ ngồi xuống. Anh ngẩng đầu phát hiện tôi vẫn đang bưng chiếc cốc đứng thừ người ở cửa. Có lẽ thấy tôi cứ ngơ ngác nhìn chiếc cốc chằm chằm, anh liền chỉ vào nó, tốt bụng giải thích: “Cái này dành cho cô đấy, giúp cô dễ ngủ hơn”.
Tôi nhanh chóng hoàn hồn, nói cảm ơn anh, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, đi đến ngồi xuống chiếc ghế canh bàn sách. Đây là lần đầu tiên anh vào phòng tôi kể từ khi tôi dọn đến nơi này. Tôi có phần cảm thấy ngại ngùng, động tác cũng chậm chạp hơn. Nhưng anh kiên nhẫn chờ đợi, đến khi tôi ôm chiếc cốc ngồi an ổn mới thong thả cất lời.
“Cô nên biết chúng ta đã ký hợp đồng thuê nhà, mà cô cũng thanh toán tiền theo đúng quy định rồi, nên chỉ cần cô không làm hư hại nhà của tôi… ví dụ đụng đầu làm hỏng tường, hoặc dùng máu của cô ăn mòn sàn nhà… thì việc cô nhảy lầu – nếu có xảy ra – cũng không thể tính là vi phạm quy ước.”
Khi nói đến đây, vẻ mặt anh khá nghiêm túc, cộng thêm sống lưng thẳng tắp, cái cằm hất cao và đôi tay nghiêm chỉnh đặt trên đùi, trông anh như gã quý tộc Anh quốc cổ điển mang tư thái cao ngạo trong phim vậy. Mặc dù thế, hàm ý lời nói của anh lại không hề nghiêm túc như điệu bọ anh vừa tỏ ra chút nào.
Anh chăm chú nhìn vào mắt tôi, nhấn mạnh: “Dĩ nhiên tôi tin cô cũng biết, hai ví dụ đầu tiên tôi đưa ra không thể nào xảy ra trong đời thực được. Trừ phi cô bị người ta nhét vào khẩu pháo, hoặc là da cô có khả năng chống ăn mòn mạnh hơn cả sàn xi măng”.
Tôi bỗng thấy buồn cười. Đến khi tôi cười lên, sự nghiêm túc trên khuôn mặt Tần Sâm cũng tan đi. Vẻ mặt anh vẫn lạnh tanh nhưng hiển nhiên đã thả lỏng nhiều. Anh điềm nhiên bắt chéo chân, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, ung dung nhìn tôi.
“Nói tóm lại, tôi mong rằng cô đừng tiếp tục bất an như vậy nữa.” Anh phân tích. “Cô không thật sự coi nơi này là nhà của mình, thiếu cảm giác than thuộc cũng là một trong những nguyên nhân gây ra chứng mất ngủ.”
Bây giờ tôi mới hiểu ra, anh nói vậy là vì để bụng từ “nhà thầy” trong câu nói của tôi. Ngoại trừ cảm động, tôi còn có chút bối rối, cố hết sức kìm nén nước mắt đang chực trào, nở một nụ cười gượng gạo với anh, muốn để mình trông không đến nỗi tiều tụy. “Cảm ơn, tôi sẽ mau chóng thích ứng.”
Thoáng gật đầu, anh quan sát tôi: “Bây giờ, xem ra chiếc CD ru ngủ kia đã giảm dần hiệu quả rồi”. Anh thoáng ngập ngừng rồi đưa thêm một đề nghị. “Nếu như khó ngủ quá, cô có thể thử cách đếm cừu xem sao.”
“Đếm cừu?”
“Không phải là đếm ‘một con cừu, hai con cừu’ đâu, mà là ‘one sheep, two sheep’.” Anh từ tốn gợi ý. “Trong lúc cô đọc từ ‘sheep’ này thật chậm, hơi thở sẽ kéo dài, từ đó đạt được hiệu quả thư giãn. Cô cũng có thể vừa đếm vừa tưởng tượng a những… con cừu ngay thơ đáng yêu chẳng hạn.” Nói đến đây, dường như nghĩ đến điều gì đó, anh nhăn mày giơ tay xua đuổi hình ảnh vừa tưởng tượng ra khỏi đầu. “Nhưng điều tiên quyết là cô phải thích chúng. Tôi không thích cừu, nhất là vào mùa hè, chỉ mường tượng đến chúng thôi tôi đã tháy nóng rồi.”
Đề tại lại chuyển đổi, anh nhìn chăm chú vào mắt tôi, tiếp tục trịnh trọng đề nghị: “Nhưng tưởng tượng ra mấy con cừu bị cạo sạch lông cũng là một lựa chọn không tệ đâu”.
Tôi phì cười, gật đầu tán thành nói: “Cảm ơn thầy, tôi sẽ thử xem sao”.
Có lẽ thấy tam trạng tôi đã chuyển biến tốt đẹp, anh gật gù hài lòng, sau đó đứng dậy.
“Vậy tôi không quấy rầy nữa, cô nghỉ ngơi sớm đi.” Để lại lời chào tạm biệt đơn giản, anh đi thẳng ra cửa phòng. Lúc thấy tôi định đứng dậy tiễn bước thì anh lại dừng chân ngay ngưỡng cửa, quay lại nhìn về phía tôi.
“Nhân tiện tôi cũng nhắc nhở cô, tuy cô có thể nhảy lầu nhưng tôi không mong muốn chuyện này xảy ra chút nào. Không vì lý do gì khác, tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối mà thôi, có lẽ còn đau khổ nữa. Dù sao tôi cũng có chút tình cảm với cô đấy.” Dù anh chỉ nghiêng người nhìn tôi, giọng nói tùy ý, nhưng cắt ngắt nghỉ câu chữ thích hợp cùng ánh mắt chân thành vẫn lộ rõ sự trân trọng. “Còn rất nhiều người cần cô, Ngụy Lâm! Bạn bè của cô, học sinh của cô… Nếu cô không phiền, có thể tính luôn cả tôi nữa. Cho dù cô không quan tâm những điều này cũng nên nghĩ đến bản thân mình. Cô xứng đáng có được một tương lai tươi sáng. Nhưng một khi nhảy xuống, cô sẽ không còn cơ hội chạm đến nó nữa.”
Đến ngày hôm nay, tôi vẫn nhớ như in động tác và thần thái của anh khi ấy. Từng chi tiết đều khắc sâu ấn tượng đối với tôi. Tôi chưa bao giờ biết ơn sự hiện hữu của một người nào như thời khắc đó. Anh bộc lộ ý đồ tiếp cận một cách thẳng thừng, đồng thời sẵn lòng trao cho tôi thiện ý và cưu mang đùm bọc. Dù là trước khi vô tình gặp gỡ, chúng tôi chưa hề có bất cứ một liên kết nào, dù cho chúng tôi chỉ mới quen biết hai tháng ngắn ngủi mà thôi. Vì thế, tô vẫn luôn cho rằng gặp được Tần Sâm là một trong những điều may mắn nhất cuộc đời mình, mãi cho đến ba năm trước.
Giờ phút này nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, tôi phát hiện mình đã không còn khắc sâu ấn tượng về sự kiện ba năm trước nữa. Ngoài cửa sổ vọng vào tiếng mưa tí tách, không hề ào ạt như cơn mưa dông bốn năm trước. Có lẽ vì cảnh tượng kia không phải thứ có thể dễ dàng tái hiện, cũng có thể do ảnh hưởng của chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý PTSD*, dù tôi cố gắng thế nào cũng không thể nhớ nổi chuyện khi đó xảy ra như thế nào. Ánh sáng, thời gian… hoặc là bất cứ điều gì khác trong vụ việc năm đó, đừng nói là chi tiết, thậm chí tôi còn không nhớ nổi nó đã xảy ra ở đâu nữa.
*Rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý (Posttraumatic Stress Disorder – PTSD) biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu. Bệnh hay gặp ở những người từng trải qua các biến cố gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tinh thần hoặc/ và thể chất như thiên tai, chiến tranh, bạo hành, tai nạn…
Tôi ngồi dậy, mang giầy xuống lầu, tìm khắp mọi ngóc ngách trong nhà cũng không thấy bóng dáng Tần Sâm. Anh đã giấu hết thuốc an thần và ống tiêm đi rồi. Chìa khóa của tôi cũng mất tăm mất tích. Chầm chậm đi đến sảnh, tôi xoay tay nắm, quả nhiên phát hiện cánh cửa bị khóa trái. Anh tưởng rằng như vậy là có thể nhốt tôi trong nhà sao?
Vừa muốn trói buộc tôi lại vừa muốn thoát khỏi tôi. Dù khi tỉnh táo, anh cũng không uồn che giấu ý nghĩ mâu thuẫn này. Tôi thở dài, không định liên lạc với ông Tăng Khải Thụy hỏi Tần Sâm đang ở đâu. Chẳng cần động não cũng biết anh đã ra ngoài một mình vì vụ án giết người làm nhục thi thể rồi.
Tôi không thể nhân nhượng với anh mãi được. Trở về phòng ngủ tang hai thay quần áo xong xuôi, tôi lấy một chiếc ô ở phòng giặt đồ rồi nhảy ra khỏi nhà từ cửa sổ sát đất trong thư phòng. Ngoại trừ “gậy phòng dê” ra, tôi không mang theo tiền bạc hay bất cứ vật dụng gì khác.
Tôi lững thững che ô xuống núi, tự hỏi mình nên đi nơi nào. Cư ngụ ở thành phố này đã ba năm, tôi hoàn toàn cắt đứt liên lạc với họ hàng bạn bè trước kia, cũng chưa từng thử tìm bạn mới, gần như ngày nào cũng xoay quanh Tần Sâm hai tư trên hi tư giờ. Tôi hoàn toàn không có ý kiến hay bất mãn với việc này… Ít nhất là cho đến trước ngày hôm nay. Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ cảm thấy thiếu an toàn khi anh mất tỉnh táo, nhưng tổng thế, quả thật tôi rất an ổn. Tôi cứ ngỡ chúng tôi đã tìm được một kiểu cân bằng để tiếp tục sống với nhau. Thế nhưng hiện giờ, Tần Sâm đang thử đánh vỡ sự cân bằng ấy.
Một chiếc xe thể thao màu trắng chạy ngang qua tôi. Tôi đang ngẩn ngơ, không nhận ra nó đã phanh lại.
“Ngụy Lâm…”
Một giọng nữ quen thuộc xuyên qua màn mưa len lỏi vào tai tôi, tôi dừng bước theo phản xạ, vừa quay người đã thấy cô gái kia chui ra khỏi xe. Cô ấy quá vội vàng, thậm chí còn không để ý tìm ô, cứ thế đứng cách tôi chừng năm mươi mét trong cơn mưa lất phất, khiếp sợ trợn tròn mắt nhìn tôi, lồng ngực hơi phập phồng vì tâm trạng kích động. Không giống với Đào Diệp Na, dáng vóc cô ấy nhỏ nhắn xinh xắn, để mái tóc ngắn linh hoạt, mặc bộ đồ công sở màu trắng, chân đi giày cao gót. Cô ấy có đôi mắt to tròn, ngũ quan đoan trang, trang điểm mộc mạc.
Giản Lam
Thật đáng sợ! Tôi và cô ấy chơi với nhau từ bé, vậy mà chỉ ba năm không gặp, tôi đã suýt không nhận ra rồi. Tôi vô thức lùi về sau hai bước rồi lập tức xoay người bỏ đi.
Hai bước đầu còn trấn tĩnh, từ bước thứ ba, tôi đã bất giác bỏ chạy. Tôi nghe thấy tiếng bước chân cô ấy đuổi theo phía sau, nỗi sợ hãi như muốn xé toạc da đầu tôi. Tôi đành phải cất bước nhanh hơn, dốc hết toàn bộ sức lực chạy trốn. Lúc này, tôi mới muộn màng nhớ ra tại sao giọng người dẫn chương trình phóng sự “Ác quỷ đập đầu Mao Nhất Thụy” hồi tháng trước lại quen thuộc đến thế. Đó chính là Giản Lam.
“Ngụy Lâm!” Cô ấy vẫn kiên trì đuổi theo tôi, bỏ lại chiếc xe thể thao như thể nhất quyết không chịu buông tha cho tôi vậy.
Tôi buộc phải vứt bỏ chiếc ô cho đỡ vướng víu, cất bước chạy như điên. Từng giọt mưa li ti lạnh ngắt hắt lên khuông mặt, dần xối ướt mái tóc và quần áo tôi. Người tôi lạnh toát, cảnh vật trước mắt chao đảo, mọi thứ cũng trở nên mờ mịt, nhạt nhòa. Nhưng cơ bắp từ đầu đến chân tôi căng cứng đến cực độ. Tôi không thể dừng lại được!
Không thể để cô ấy đuổi kịp! Tôi tự nhủ với mình.
Từ ba năm trước… Kể từ lúc Tần Sâm bị kiện ra tòa vì đã sát hại cha cô ấy, chúng tôi không nên gặp lại nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]