Type: tuyen nguyen
Nếu không phải tôi đã quen với cách nói chuyện sổ toẹt không nể nang của Tần Sâm thì ắt hẳn giờ này sẽ cảm thấy lúng túng lắm. Kết quả phản ứng của Tiêu Minh còn khiến tôi bất ngờ hơn.
“Tôi không có ý mạo phạm.” Anh ta bình tĩnh đáp lời, hơn nữa ngay câu tiếp theo đã chuyển hướng trở lại vụ án. “Chúng tôi đã điều nhân viên mặc thường phục đến canh giữ ở các tiệm vàng rồi. Anh Tần có đề nghị gì khác nữa không?”
“Không.” Tần Sâm trả lời dứt khoát, sau đó đột ngột quay lại nhìn tôi, lạnh lùng ra lệnh. “Đi thôi, Ngụy Lâm!” Lời còn chưa dứt, anh đã sải bước về phía cửa phòng bệnh. Lúc anh lướt qua, tôi còn cảm nhận được một làn gió vuốt trên gương mặt mình bởi tốc độ quá nhanh ấy. Tôi thản nhiên gật đầu chào Tiêu Minh rồi mới nhanh chóng đuổi theo Tần Sâm.
Khi anh đột nhiên đẩy cửa đi ra, hai viên cảnh sát canh cửa giật mình lần nữa nhưng không ngăn lại như vừa rồi. Đám phóng viên đang vây quanh cửa phòng bệnh như được tiếp thêm sinh lực rối rít xông đến đặt câu hỏi, mồm năm miệng mười đua nhau cất lời, cảnh tượng vô cùng huyên náo. Tôi có phần khẩn trương bởi vì Tần Sâm cực kỳ ghét những nơi ồn ào, nhất là khi những âm thanh kia đều trực tiếp hướng về phía anh. Anh sẽ như quả bom, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Nhưng sự thật chứng minh tôi đã đánh giá sai trạng thái của anh ngày hôm nay. Trước khi tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-bao/2742168/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.