Nụ hôn này dừng lại hơi lâu.
Bóng đêm nhìn không rõ phóng đại cảm giác đụng chạm, bờ môi mềm mại chạm vào và hơi thở quấn quýt đều có vẻ vô cùng rõ ràng.
Sau khi tách ra hai người nhìn nhau, thở hổn hển một lát trong khoảng cách rất gần.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ xoa dịu nhúm dây thần kinh xao động, bên người truyền đến nhiệt độ cơ thể của Lương Tư Triết, một ngày này trôi qua quá dằn vặt, Tào Diệp nhanh chóng buồn ngủ.
Trước khi ngủ cậu cảm nhận được Lương Tư Triết lại giơ tay sờ tóc cậu, nhưng cậu đã buồn ngủ đến mức không còn sức lực ngăn cản Lương Tư Triết nữa.
“Ngủ ngon, Lương Tư Triết.” Cậu mơ hồ nhỏ giọng nói.
“Ngủ ngon.” Lương Tư Triết đáp.
Tào Diệp nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Giống như buổi tối của mười năm trước, hô hấp của thiếu niên đang ngủ bên cạnh dần dần chậm lại, Lương Tư Triết nhìn cậu qua màn đêm một lát, thời gian dần trôi cơn buồn ngủ ập đến, anh cầm ngón tay Tào Diệp rồi cũng nhắm mắt lại.
Sáng ngày hôm sau Tào Diệp mở mắt ra, Lương Tư Triết đang đứng bên giường thay quần áo, anh túm cổ áo cởi chiếc áo thun rộng rãi trên người ra, lấy một chiếc áo hoodie màu cà phê trong tủ quần áo ra, lúc định xoay người thì nhìn Tào Diệp một cái: “Dậy rồi?”
Ánh sáng trong phòng rất tối, rèm cửa chỉ mở một phần nhỏ của lớp bên trong, đôi mắt của Tào Diệp vẫn chưa hoàn toàn mở ra, bản thân cậu cũng không rõ là còn buồn ngủ hay đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-bao-dam-thach/1656243/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.