Buổi tối tắt đèn, Tào Diệp nằm trên giường lăn qua lăn lại, bị muỗi quấy nhiễu phiền kinh khủng, làm thế nào cũng không ngủ được.
Cơ thể quấn trong chăn mát lạnh, nhưng muỗi cứ vo ve bay tới bay lui bên tai cậu, không yên tĩnh lấy một giây đồng hồ.
“Lương Tư Triết…” Ngủ cũng không ngủ được, cậu nhỏ giọng gọi Lương Tư Triết.
Lương Tư Triết nghe cậu lăn qua lăn lại trên giường bên cạnh giống như rán bánh bao, khó khăn lắm mới lim dim ngủ, lúc sắp chìm vào mộng đẹp thì nghe thấy Tào Diệp gọi tên mình như muỗi kêu.
“Ừm?” Anh nhắm mắt mơ mơ màng màng đáp lại.
“Anh cũng chưa ngủ à…” Giọng Tào Diệp to hơn.
“Ừm…” Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cơ thể ấm áp đột nhiên chen tới, Lương Tư Triết mở mắt ra nhìn, Tào Diệp ôm gối và chăn sang đây rồi.
“Sao vậy?” Lương Tư Triết hỏi bằng giọng hơi khàn.
“Không thể để một mình em bị muỗi quấy được hì hì…” Tào Diệp xấu xa lại gần, “Anh Tư Triết, anh phải cảm nhận uy lực của muỗi cùng với em… Dịch sang bên kia tí, em muốn ngủ chung với anh.”
“Cậu ngủ chung với tôi, người bị cắn vẫn là cậu.” Lương Tư Triết nói vậy nhưng vẫn dịch vào tường, nhường chỗ cho cậu.
Tào Diệp đã để gối nằm ngang, dùng chăn quấn người chặt chẽ: “Em đắp kín chăn mà, sẽ không cắn em, chỉ quấy rầy hai chúng ta thôi… anh nghe thấy không?”
“Ừ, nghe thấy rồi,” Lương Tư Triết bị cậu làm ồn hết buồn ngủ luôn, bên tai thật sự vang lên tiếng muỗi vo ve, “Hiệu quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-bao-dam-thach/1656195/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.