Bước chân có chậm hơn nữa thì cũng tới rồi.
Trong lúc Lương Tư Triết do dự mình nên gặp Tào Diệp hay là trực tiếp đón xe trở về tìm sự thanh tịnh, Tào Diệp đứng ở trong cửa studio số tám thò đầu ra đã tinh mắt nhìn thấy anh, giơ cao cánh tay lên vẫy gọi anh: “Lương Tư Triết, qua đây!” Lúc nói chuyện cậu giảm âm thanh, có lẽ sợ mấy người Trịnh Dần nghe được.
Lương Tư Triết lê bước chân đi tới, tay đút vào túi quần, thân hình hơi lắc lư. Khi còn có mấy bước nữa, Tào Diệp không đợi nổi mà chạy ra từ trong studio nắm lấy cánh tay anh bước nhanh đi vào trong phòng: “Ngài chậm quá đi thôi!”
“Chuyện gì vậy?” Lương Tư Triết bị cậu kéo vào trong phòng, thầm nghĩ cậu chủ à, vừa rồi ở cửa cậu cũng nghe được đoạn đối thoại bên trong, tại sao có thể vô tư đến mức chẳng có chút phản ứng nào vậy? Sau đó lại nghĩ, đối phương là con trai duy nhất của Tào Tu Viễn, có lẽ ngay từ đầu đã không cảm thấy những người khác sẽ gây ra mảy may đe dọa nào với mình…
“Rốt cuộc anh có đoán được em ra ngoài làm gì không hả?” Tào Diệp kéo anh vào căn phòng gần cửa rồi thả anh ra, vượt qua bên cạnh ghế sofa bên trong, cúi người cầm lấy thứ gì đó từ trên ghế, sau đó giống như MC của Xuân Vãn[1] tiết lộ câu đối xuân, nắm lưng quần tung ra một chiếc quần jeans, xách trước mặt Lương Tư Triết, trên mặt viết ba chữ “Xin khen ngợi”: “Không ngờ đúng không? Vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-bao-dam-thach/1656166/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.