Trong bóng tối, Lương Tư Triết giơ tay kéo hai chiếc tai nghe xuống, bực bội ngồi dậy.
Tiếng hát sục sôi cảm xúc dưới tầng đã rống sắp một tiếng rồi, dường như không có ý dừng lại. Căn phòng cách âm quá kém, đeo tai nghe cũng không ngăn được tiếng “quỷ gào” lọt vào tai. Âm thanh kia thậm chí không giống chui vào từ tai anh, mà giống như xông vào từ bốn phương tám hướng sau đó xâm nhập vào xương, khiến người ta không thể tránh thoát.
Này phải mấy giờ mới ngừng kinh doanh hả? Không lẽ định hát đến hừng đông…
Anh không thể chịu được nữa ném tai nghe sang bên cạnh, thay quần áo, xuống giường đi giày rồi kéo cửa đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua dãy cửa gỗ đem ngòm, anh lại một lần nữa không kìm được nghĩ, trong này rốt cuộc có người ở không? Nếu có người ở, họ làm thế nào chịu đựng được tiếng ồn dưới tầng?
Hàng quán khác trong hẻm đã đóng cửa. Ban đêm, mùi khói lửa rộn ràng náo nhiệt đã biến mất không còn chút gì như thủy triều xuống.
Lương Tư Triết vừa đứng ở cửa ra vào đã có mấy tên sâu rượu hút thuốc quay đầu quan sát anh.
Ánh sáng trắng trên tầng hai nhấp nháy, chiếu lên mặt đường dưới lầu, giao hòa với lớp dầu dày cộp phản quang phủ trên mặt đất.
Anh đi về phía trước dọc theo ven đường, không tự giác lại đến gần quán bar kia.
Hình như quán bar sắp đóng cửa, tiếng nhạc bên trong đã không còn, có người đi ra, một tay xách túi rác to, tay kia xách theo một cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-bao-dam-thach/1656156/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.