Tào Diệp trở về phòng ấm ức không vui, Lương Tư Triết đang ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu mở vali tìm kiếm thứ gì đó.
“Cậu ngủ giường nào?” Thấy cậu trở về, Lương Tư Triết ngẩng đầu hỏi cậu.
“Nào cũng được,” Tào Diệp không hứng thú nói, “Đằng ấy chọn đi, tôi chưa chắc đã ở đây.”
“Tôi cũng vậy.” Lương Tư Triết nói, đoạn lấy khăn mặt và quần áo thay giặt đi vào phòng tắm, “Cậu chọn đi, tôi tắm trước.”
Bắc Kinh nóng hơn Nham Thành bét cũng phải mười độ, vừa rồi ở dưới tầng không mở điều hòa, không khí rất oi bức, anh toát mồ hôi khắp người. Trước khi thay quần áo sạch phải tắm rửa đã, đây là thói quen được mẹ anh dạy từ nhỏ đến nay. Mặc dù đã lâu rồi không có ai nhắc chuyện này bên tai, nhưng đến giờ Lương Tư Triết vẫn giữ nguyên thói quen này.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên rào rào, Tào Diệp đứng trước giường bên cửa sổ, bổ nhào xuống giường, sau khi nằm như xác chết vài phút, cậu lấy điện thoại trong túi ra, bắt đầu gọi điện cho đám bạn xấu trong danh bạ.
Gọi lần lượt theo chữ cái đầu tiên, bắt đầu từ chữ “B” trên cùng nhất: “Ê Tiểu Bạch, tao Tào Diệp đây, mày ở đâu vậy? Ở cùng bố làm gì? Chẳng phải bố mày định cưới một mẹ kế nhỏ cho mày bực mình kia mà… Hả? Chú Bạch, xin lỗi, cháu vừa nói đùa với Tiểu Bạch thôi… Đánh hội đồng tuần trước? Không liên quan đến cháu, cháu thật sự không tham gia, tuần trước cháu vẫn chưa về nước mà…”
Xuất sư bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-bao-dam-thach/1656154/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.