Nhị Rỗ xoắn chòm râu dê theo thói quen, vẻ thắc mắc:
- Mẹ kiếp, thế này thì khác gì cái bệ đá ở rừng Xương Đô? Cái bệ đá trong mờ cũng có người chui vào đấy, ở đây cũngthế, có khác là chui vào bức tường dày mấy thước thôi, đến tê tê khoét núi cũng không làm được như thế.
Vương Uy giơ cao đuốc, đi đi lại lại trước bức tường băng,chợt như nhớ ra điều gì, anh đi dọc theo bờ tường về phíatrước, được một đoạn bỗng thấy trước mặt có vật gì đó.
Vật đó khá là kỳ lạ, anh nhìn thấy nó nằm trong bóng củatòa tháp băng ngay phía trước bức tường. Tháp băng cách bứctường phía sau chưa được một mét, lúc anh tới gần, ánh đuốcsoi rõ bóng ngôi tháp, nhưng cái bóng này hình như có vẻ gìđó khang khác, trên đỉnh tháp hình như lại có thêm một cáibóng nữa.
Vương Uy gọi Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc đến, đoạn đích thânleo lên tháo, leo được nửa chừng, quả nhiên anh thấy có một vật đang dán chặt lên mặt tường băng, giữa tường băng và tòa thápcòn có thứ gì đó vắt ngang.
Vương Uy dốc sức leo thoăn thoắt, lên tới đỉnh tháp, vừa trông xuống, anh bỗng giật thót mình. Hóa ra, thứ bám chặt lấy mặt tường băng là một bọc thuốc nổ, bên trên bọc còn có một câygậy, đầu kia của gậy chống vào đỉnh tháp.
Nhị Rỗ ở bên dưới trông lên thấy Vương Uy đứng sững trên đỉnh tháp, qua ánh đuốc, gã cũng thấy trên tường có vật gì đó,nhưng không trông rõ được là gì, bèn gọi thật to:
- Không biết, nếu đúng như vậy, hẳn là lão định phá sập bứctường này, vậy thì sao lại có thể chui vào trong tường, thậtlà khó hiểu.
Nhị Rỗ nghiêng đầu, hét bảo Vương Uy:
- Anh cầm đuốc cẩn thận đấy nhé, đụng vào dây cháy chậm coi như chúng ta xong đời đấy.
Nhị Rỗ vừa dứt lời đã thấy ngọn đuốc của Vương Uy đang từtừ ghé vào bọc thuốc nổ, anh đang ngồi trên cây gậy nối giữangọn tháp và bức tường, nhìn bọc thuốc nổ như bị ma ám, ướclượng độ dài, e rằng sắp đụng vào dây cháy chậm tới nơi.
Dương Hoài Ngọc cũng tái mét mặt, cô và Nhị Rỗ hét toánglên nhắc nhở Vương Uy bình tĩnh lại, nếu cho nổ bức tường băng thì máivòm cung điện không có gì chống đỡ, toàn bộ cung điện sẽ đổ sụp xuống,chôn vùi ba người dưới lớp băng.
Kỳ quái là, mặc cho Dương Hoài Ngọc và Nhị Rỗ hét gọi thế nào,Vương Uy cũng không nghe thấy, cừ từ từ ghé sát lại gần bọcthuốc nổ. Nhị Rỗ đứng dưới sợ đến quặn cả ruột, gã siếtchặt nắm tay lại leo lên, bỗng nghe Vương Uy kêu to:
- Chạy nhanh ra khỏi điện đi…
Nhị Rỗ sững sờ, ngước nhìn thấy dây cháy chậm đang cháy,không ngờ Vương uy đã bất chấp tất cả, châm lửa. Sau khi châm dây cháy chậm để đốt bọc thuốc nổ, Vương Uy tức tốc tụt từ trênđỉnh tháp xuống. Nhị Rỗ tím mặt lại, chửi đổng Vương Uy mộtcâu, rồi cuống quýt tụt xuống, lao ra cửa cung điện theo DươngHoài Ngọc.
Vương Uy theo sau hai người, cũng chạy như bay. Ba người chạyđược hơn một trăm mét thì trong cung điện vang lên một tiếng nổnhư sấm rền. Trong ánh lửa đỏ rực, mọi người thấy bức tườngbăng đã sạt mất một nửa. Cả cung điện liên tục rung lên bầnbật khiến Dương Hoài Ngọc nhất thời phát hoảng, trượt chân ngã lăn ra đất.
- Anh điên rồi à, còn không chạy nhanh lên, cả cung điện sắpbị anh phá sập rồi đấy. Mẹ kiếp, anh đúng là phần tử pháhoại trong quân đội Tứ Xuyên, tiểu đoàn cảnh vệ đã bị anh biến thành đại đội cảnh vệ, rồi cả đại đội cảnh vệ giờ chỉ còn trơ trọi mỗi viên tư lệnh, đã vào đến tận đây rồi vẫn chưachừa, còn lật tung Thần Thú đại điện, giờ lại cho nổ cả tòabăng cung vô danh này, mẹ kiếp, anh có chịu thôi đi không?
Vương Uy đứng như tượng gỗ, mặc cho Nhị Rỗ lôi kéo, chửi bới thế nào, cũng không có phản ứng gì, cả cung điện đang rung lên bần bật, anh vẫn mặc kệ.
- Không sai, tường tháp ở phía trên mỏng hơn bên dưới nhiều,tôi còn thấy một thế giới khác ở bên kia bức tường băng nữakìa, bên đó thần kỳ lắm ấy.
Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc nhìn nhau như muốn hỏi, phải chăng Vương Uy bị điên rồi? Dù anh đã thấy thứ quái gở gì đi nữa,thì trong thế giới ngầm này cũng chỉ có bóng tối mênh mông,xác chết và không khí chết chóc bao trùm mà thôi. Nhị Rỗ nghĩ nát óc vẫn không giải thích nổi tại sao vẻ mặt Vương Uy lạihưng phấn như thế. Gã chỉ có thể đoán rằng Vương Uy đã thấythứ quỷ dị gì đó nên bị ma ám.
Vương Uy vẫy tay với hai người, gọi họ lại, cùng bước vàothế giới thần kỳ. Thấy Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc ra vẻ hoàinghi, anh nói:
- Hai người đừng lo, tôi nghiên cứu kỹ bức tường kia rồi. Các bức tường băng trong phạm vi sát gần tòa tháp mỏng hơn nhữngbức tường băng xung quanh, thuốc nổ chỉ làm sạt lở một phần,chứ còn lâu mới hủy được cả bức tường, yên tâm, băng cung khôngsập xuống đâu mà sợ.
Dứt lời, anh rảo bước đi nhanh đến trước tòa tháp kia, thoănthoắt leo lên tháp, đến độ cao chừng bảy tám mét thì lấy đàđu sang bên kia.
Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc nhìn mà trợn tròn cả mắt, thấyánh đuốc sáng lên ở phía kia bức tường băng, hai người cũngđành theo Vương Uy đu qua.
Sát với bức tường băng ở phía bên kia cũng có một ngọntháp băng sừng sững, Vương Uy ngồi trên mái vòm tiếp ứng cho hai người. Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc đu sang, vừa ngẩng đầu lêntrông thấy cảnh tượng trước mặt, đều nhất loạt ngây ra, ngồiphệt xuống ngay trên tháp.
Phía sau bức tường băng là một hang động lớn, Nhị Rỗ còntrông thấy cả vách hang lồi lõm, nhưng điều làm họ kinh ngạcnhất chính là sâu tít bên trong, ở nơi tận cùng của lòng hang,hình như thấp thoáng có ánh sáng. Thứ ánh sáng đó không phảilà ánh lửa, mà giống như là ánh mặt trời bên ngoài vậy. Dưới lòng đất sâu cả nghìn mét này, sao lại có ánh sáng mặttrời?
Nhị Rỗ đeo chiếc chuông Kim Cương có chết cũng không chịu rời vào thắt lưng, đoạn nhón chân đi tới giữa tảng băng, đi đượcvài bước còn ngoảnh lại cười với Vương Uy và Dương Hoài Ngọc.Nào ngờ trong hang bỗng nổi gió, còn to hơn cả lúc trên cầu, xô Nhị Rỗ ngã nhào về phía trước mấy bước, may có Vương Uy laotới giữ lại mới khỏi rơi xuống
Gió trong hang nổi lên khiến những ngọn tháp phát ra những âm thanh nghe như tiếng chuông bạc, trong trẻo vang vang, ngân dàikhông dứt, theo gió lan xa.
Nhị Rỗ nằm bò ra trên tảng băng, được Vương Uy và Dương HoàiNgọc kéo lên trên từng tấc từng tấc một, sau một hồi cố gắngcuối cùng cũng bò được đến một nơi tương đối bằng phẳng. Vương Uy và Nhị Rỗ đều nằm bò ra trên đỉnh tảng băng, lắng nghetiếng chuông phát ra từ những ngọn tháp, tựa hồ âm thanh từtrên trời truyền xuống, nhìn Dương Hoài Ngọc hai bàn tay áp lênngực, nhắm mắt rũ mày, chợt có cảm giác như đang ở tiên cảnh.
Bỗng Nhị Rỗ kêu lên:
- Mọi người nghe tiếng chuông trên tháp băng kìa?
Dương Hoài Ngọc mở bừng mắt, Vương Uy ngoảnh lại nhìn NhịRỗ, thấy Nhị Rỗ đang rút chiếc chuông Kim Cương đeo bên thắt lưng ra rung loạn xạ, làm phát ra tiếng chuông du dương êm ái, giốnghệt tiếng chuông phát ra từ những ngọn tháp.
Tiếng chuông phát ra từ ngọn tháp và tiếng chuông Kim Cương nghe từatựa như nhau, hai người lắng tai nghe thật kỹ, cuối cùng xácđịnh hai tiếng chuông quả rất giống nhau. Nhưng tiếng chuông phát ra từ ngọn tháp khiến người ta thấy tĩnh tâm, bình lặng, còntiếng chuông Kim Cương của Nhị Rỗ lại khiến lòng người hoảngloạn, khó mà kiềm chế, vừa nghe thấy tiếng chuông ấy, tronglòng đã thấy âm khí bốc lên rờn rợn, vô cùng quái gở.
Nhị Rỗ định thần, nói:
- Không chỉ có tiếng chuông kỳ lạ đâu, chỉ huy có nhận rakhông, sau khi vượt qua bức tường băng, chúng ta không còn thấyvết máu nữa.
Từ lúc vào hang động tháp băng Vương Uy đã để ý thấy điềunày, nhưng sau khi vượt qua bức tường băng, kẻ bị nghi là lãoTôn đột nhiên chẳng còn thấy tung tích. Mà đám rắn đen đông đúc kia cũng mất tăm mất dạng, tất cả những chuyện này, đều toát lên sự bí hiểm khôn xiết.
Ba người đến bên mép tảng băng trong tiếng chuông ngân vang nhưđợt sóng dồn, đoạn lại nhảy sang một tảng băng gần đấy, cứnhư vậy họ nhảy qua hết tảng băng này đến tảng băng khác, cuối cùng họ leo lên một tảng băngộng mênh mông không thấy đâu làbờ, bên trên san sát những tháp băng. Ba người đi giữa những tòa tháp băng, bên tai cảm giác như có tiếng lanh canh tựa như những hạt châu lớn bé rơi trên mâm ngọc, tuy họ đi trên băng hết sứcnguy hiểm nhưng trong lòng lại vô cùng an tường, không hề mảy may nôn nóng.
Giữa tảng băng là nơi tập trung khá nhiều hốc nhỏ, nhữngluồng sáng phát ra từ các hốc nhỏ đan chéo vào nhau, hìnhthành một quầng sáng bảy sắc rất lớn trên mặt băng. Bước đitrên đó, ba người hoa cả mắt vì ánh sáng lung linh huyền ảo,đành phải che hờ mắt lại, nếu không sẽ rất dễ sinh ra ảogiác.
Hang động sâu hun hút này rất dài, ba người đi hơn một dặmmới hết tảng băng khổng lồ kia. Đi đến mép tảng băng khổng lồlại xảy ra một vấn đề: tảng băng kế tiếp nằm ở phía đốidiện, hai tảng băng cách nhau chừng ba, bốn mét, nếu muốn đitiếp thì phải sang được tảng băng bên kia. Phía dưới tảng bănglà vực sâu không thấy đáy, hễ nhìn xuống là chóng mặt hoamắt, lòng nôn nao hẳn. Muốn sang được tảng băng bên kia chỉ cócách nhảy qua, đối với Vương Uy, khoảng cách như thế chẳng thấm tháp gì, bởi từ nhỏ anh đã luyện võ, nhảy xa chừng ba bốnmét dễ như bỡn. Nhưng Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc thì khá phiền phức, hơn nữa mặt băng lại trơn, hễ không cẩn thận sẽ rơixuống vực, nhìn khoảng cách xa như thế, ai mà chẳng tim đậpchân run?
Nhị Rỗ tự phụ bản lĩnh, xung phong nhảy trước. Gã lùi lạimười mấy mét, chạy bước nhỏ đến mép tảng băng, tung ngườinhảy lên, Vương Uy đứng bên mép tảng băng, chăm chú nhìn từngđộng tác của Nhị Rỗ, điệm tựa trơn như vậy, hai tảng băng lạicách khá xa nhau, tung người nhảy lên như thế rất nguy hiểm.Vương Uy là người trong nghề, mà trông thấy cũng sợ toát mồhôi, nếu không nhảy qua được, rơi xuống vực thì chỉ có tan xương nát thịt.
Bầy rắn thấy máu lập tức nhốn nháo cả lên, Nhị Rỗ cũng không rảnhtay, liên tục cùng Dương Hoài Ngọc nã súng vào lũ rắn, khiến rắn chếtmỗi lúc một nhiều. Lũ rắn vây lấy Vương Uy hồi lâu không àm gì được anh, bèn tiu nghỉu buông ra, đổ xô đến cướp thịt đồng loại.
Vương Uy nào phải hạng tầm thường, hai chân vừa được thảlỏng, anh liền vung chân hất bay hai con rắn còn chưa kịp tuộtkhỏi chân mình xuống vực sâu, lại giẫm lên đầu hai con khác, dithật mạnh, khiến chúng nát bét ra, nhờ thế, đôi chân anh đượcgiải phóng, lúc này còn không chạy thì định chờ đến bao giờ?
Nghĩ là làm, Vương Uy liền nhún chân, chân kia giẫm mạnh lênmình một con rắn lớn bị gạt ra khỏi bầy rắn đang điên cuồnggiành ăn, nghiền nát nó, đoạn tung người nhảy qua vực sâu.
Nghe Dương Hoài Ngọc nói như vậy, Nhị Rỗ toát mồ hôi lạnhđầy đầu. Vừa rồi thấy Dương Hoài Ngọc lấy ra những là thuốcviên, thuốc bột, xử lý rất cẩn thận, gã thầm nghĩ cô gái này ở bên Tây sang, hẳn là có chỗ hơn người, giải độc rắn cắnchắc không có vấn đề gì. Nào ngờ cô loay hoay một lúc cũngchỉ là băng bó vết thương, thấy những vết ban độc trên ngườiVương Uy mỗi lúc một nổi rõ, Nhị Rỗ vô cùng luống cuống.
Bấy lâu nay, hai người vốn là anh em cùng nhau vào sinh ra tử, sao Nhị Rỗ có thê trơ mắt nhìn Vương Uy chết được? Gã liềncõng Vương Uy trên lưng, xăm xăm đi thẳng về phía trước:
Dương Hoài Ngọc nói:
- Anh làm gì thế?
Nhị Rỗ nổi nóng:
- Trông hòng gì được cái đồ tây rởm nhà cô, ông đây không thể để anh ấy chết, không thể.
Đáng tiếc, Nhị Rỗ tìm kiếm hồi lâu mà không thấy một nhành cây cọng cỏ nào, trong hang động này toàn là băng với đá, cỏcây không thể mọc nổi, trừ lũ rắn đen ra, không có một loàisinh vật nào khác.
Càng đi lòng Nhị Rỗ càng cảm thấy nặng nề, hơi thở củaVương Uy trên lưng đã yếu lắm rồi, hơn nữa còn lúc dài lúcngắn, hết sức rối loạn. Thấy vậy Nhị Rỗ càng thêm cuốngquýt, không biết Vương Uy còn sống được bao lâu nữa. Cả đời Nhị Rỗ chẳng buồn lo chuyện gì, lúc đi lính lại liều mạng, chứng kiến người chết đã nhiều, sớm đã xem nhẹ chuyện sinh tử củabản thân, dù sao cũng phải chết, để xem viên đạn nào không cómắt sẽ bắn vào ông đây?
Vậy mà lúc này người anh em hơn chục năm cùng vào sinh ra tử sắp ra đi, gã lại cảm thấy lòng nghẹn ứ, nhổ không ra nuốtkhông vào, nhức nhối khó chịu vô cùng.
Dương Hoài Ngọc thấy Nhị Rỗ lầm lũi cõng Vương Uy bỏ đi, không nói năng gì, bèn gọi với theo:
- Anh định đưa anh ấy đi đâu? Lúc này nọc rắn đã lan khắpngười anh ấy rồi, càng động vào thì anh ấy càng chết sớmthôi.
- Anh Nhị, tôi thấy ánh mắt người này rất lạ, hình như ôngta đang nhìn cái gì đó mà cười, anh xem có đúng vậy không?
Nhị Rỗ quan sát rất kỹ hồi lâu mới lên tiếng:
- Là thế này, ông ta nhìn chân mình rồi cười, mẹ kiếp, lão này nhìn chân mình rồi cười cái quái gì cơ chứ?
Hai người nhanh chóng lôi xác chết ra ngoài, họ vừa lôi vừangoảnh lại nhìn tình trạng của Vương Uy. Đốm độc trên mìnhVương Uy lúc đầu lan ra rất nhanh, nhưng đến lúc này đã dần dần ổn định lại, không loang ra nữa, hơi thở cũng đều hơn. Có điều cánh tay buộc ga rô của anh đã đen bầm lại như than.
Dương Hoài Ngọc mở ga rô ra, kéo sát lên nách Vương Uy rồibuộc lại. Trong lúc cô buộc ga rô, Nhị Rỗ đã kéo tuột xác viên quan nhất phẩm ra.
Xác chết được kéo ra, nhưng không phải chỉ có một cái xác.Nhị Rỗ trố mắt nhìn, chỉ thấy mắt cá chân của viên quan nhấtphẩm bị một bàn tay nắm chặt, những móng tay như cắm sâu và dathịt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]