Sau một đêm trăn trở và trằn trọc, Catherine dò dẫm tìm kính và cô nhận ra rằng cô đã quên nó trong khi cô đến thăm Leo đêm qua. Thở dài thất vọng, cô ngồi vào bàn trang điểm và úp mặt vào hai tay Một quyết định ngu ngốc, cô nghĩ một cách u ám. Một khoảnh khắc điên khùng. Cô sẽ không bao giờ như thế nữa. Nhưng cô cũng không thể độ tội cho ai cả, tất cả là tại cô. Đó là thứ đạn dược tốt nhất, cô đã đưa nó cho Leo. Và anh sẽ dùng chính nó để tra tấn cô. Anh sẽ tận dụng mọi cơ hội để làm bẽ mặt cô. Cô biết anh đủ rõ để không nghi ngờ gì khả năng đó. Tâm trạng tồi tệ của cô không đỡ hơn chút nào với sự có mặt của Dolger cả, kẻ đã xuất hiện từ trong tráp đựng dép đi trong nhà của cô ở bên cạnh giường. Chú chồn tinh này đã sử dụng đầu để mở nắp tráp với vẻ vui mừng hiển hiện, nó kéo chiếc dép của cô ra khỏi tráp. Và có Chúa mới biết nó định giấu đi đâu " Dừng lại, Dodger," cô nói và vội đuổi theo. Mọi thứ chỉ mờ ảo, không rõ nét. Cô cần kính của mình. Và thực sự rất khó để tìm kiếm bất cứ thứ gì khi bạn không thể nhìn thấy trong khoảng cách hai feet trở lại. Hơn nữa, nếu một trong những người hầu gái tìm thấy kính của cô trong phòng Leo, và Chúa giúp cô, nó mà ở trên giường của anh thì mọi người sẽ biết chuyện mất Bỏ chiếc dép xuống, Dodger chạy lóc cóc về phía cô, nó đứng đấy và vòng thân mình ôm lấy đầu gối cô. Nó đang run, và điều này theo như Beatrix nói đó là biểu hiện thông thường của chồn sương. Nhiệt độ cơ thể chồn sương giảm xuống khi nó ngủ, và run rẩy là cách nó làm ấm thân. Catherine cúi xuống để vuốt ve nó. Nhưng khi Dodger cố gắng trèo lên vạt váy cô, cô vội đẩy nhẹ nó xuống. " Tao không được khỏe," cô ủ rũ nói cho dù hành động vừa rồi của cô không có gì sai trái cả. Tức tối trước sự chối từ của cô, Dodger quay đi và nhanh chóng nhảy ra khỏi phòng. Catherine tiếp tục gục đầu xuống bàn. Cảm giác u ám và đầy xấu hổ không thôi tra tấn cô. Cô đã ngủ dậy muộn. Cô có thể nghe thấy những tiếng bước chân và những cuộc đối thoại mập mờ ở tầng dưới. Liệu Leo có xuống ăn sáng không nhỉ? Cô không thể gặp anh. Tâm trí cô trở về với những phút giây điên loạn của đêm qua. Một ham muốn nguyên thủy trỗi dậy trong cô khi cô nghĩ về cái cách anh đã hôn cô, cảm nhận miệng anh miên man trên cơ thể cô. Cô nghe thấy tiếng Dodger quay trở lại phòng mình, nó cười và nhảy cẫng lên như nó vẫn thường làm mỗi khi nó phần khích. " Đi đi, Dodger," giọng cô đều đều nói. Nhưng nó vẫn khăng khăng ở lại, nó tiến về phía cô và lại đứng thẳng lưng. Nhìn chằm chằm vào Dodger, Catherine nhìn thấy có cái gì đó mà Dodger đang gặm trên miệng. Cô chớp mắt liên hồi. Chầm chậm cô cúi xuống và lấy vật đó từ miệng Dodger. Kính của cô. Cô ngạc nhiên khi chỉ một cử chỉ của sự tốt bụng cũng có thể khiến cho con người ta cảm thấy thoải mái hơn. " Cảm ơn chú mày," cô thì thầm, nước mắt khẽ rơi từ khóe mắt cô khi cô vuốt ve đầu của Dodger. " Tao rất yêu chú mày, Dodger tinh quái ạ." Trèo lên vạt váy cô, Dodger bật lên bật xuống và khẽ thở dài. Catherine mặc quần áo rất nghiêm trang và đầy cẩn thận, cô đã thêm những kẹp ghim lên mái tóc của mình, cô buộc chặt khăn thắt lưng vào chiếc váy xám hơn thường lệ. Như vậy cô có thể bao bọc bản thân một cách triệt để, để mọi thứ trong cô không lạc mất một cách dễ dàng. Kể cả những suy nghĩ đang ngự trị trong đầu cô. Bước vào phòng ăn sáng, cô nhìn thấy Amelia trên bàn. Cô đang cho bé Rye bú sữa " Chào buổi sáng," Catherine thì thầm và tiến đến đổ trà vào cốc. " Rye bé bỏng tội nghiệp...Tôi nghe thấy thằng bé khóc đêm qua, răng của thằng bé vẫn ổn chứ?" " Không hề," Amelia rầu rĩ nói. " Tôi rất tiếc vì thằng bé đã phá vỡ giấc ngủ của cô, Catherine." " Ồ không đâu. Lúc đó tôi vẫn thức. Đêm qua tôi đã thao thức, khó ngủ." " Chắc hẳn Leo cũng vậy," Amelia nói. Catherine lập tức nhìn cô, nhưng lạy chúa là không hề có ngụ ý trong lời nói của Amelia. Cô cố giữ bình tĩnh. " Oh? Tôi hi vọng rằng anh ấy cảm thấy khỏe vào sáng nay." " Anh ấy có vẻ khá hơn rồi, nhưng anh ấy cứ im lặng cả buổi và trông như đang bận tâm điều gì đó." Amelia thất vọng nói. " Tôi cho rằng điều này càng làm anh ấy tệ hơn khi tôi nói với anh ấy rằng chúng tôi đang sắp xếp một buổi khiêu vũ cho anh ấy cứ một tháng một lần." Khuấy thêm đường vào trà một cách cẩn trọng, Catherine hỏi, " Cô có nói với mọi người rằng mục đích của buổi khiêu vũ là tìm vợ cho đức ngài Ramsay không?" Amelia cười. " Không, tôi không thiếu tế nhị như thế. Tuy nhiên, chắc chắn một điều là sẽ có rất nhiều quý cô trẻ đầy triển vọng được mời. Và tất nhiên, anh trai tôi sẽ là mục tiêu của buổi khiêu vũ đó." " Tôi chắc rằng mình không biết tại sao," Catherine khẽ lẩm bẩm và cố tỏ ra thoải mái trong khi trong cô đang tràn ngập nỗi tuyệt vọng Cô nhận ra rằng bản thân sẽ không chịu được khi vẫn sống trong gia đình Hathaway và chứng kiến cuộc hôn nhân tốt đẹp của Leo Cô thực không thể chịu được khi Leo ở bên một người phụ nữ khác, nhất là khi cô ấy có thể làm anh vui vẻ " Ồ, đơn giản thôi mà," Amelia nói. " Đức ngài Ramsay là một quý tộc không tóc giả, không mất một cái răng nào ( ^-^) và anh ấy vẫn...còn rất trẻ khỏe và sung sức. Và nếu anh ấy không phải là anh trai tôi, tôi cho rằng anh ấy có vẻ ngoài không tồi chút nào." " Anh ấy rất đẹp trai," Catherine phản đối không cần suy nghĩ và mặt cô bỗng đỏ ửng khi Amelia ném về phía cô một cái nhìn đầy tinh quái. Cô cố ép bản thân uống hết cốc trà, và nhấm nháp bữa sáng, rồi cô đi tìm Beatrix. Đã đến thời gian học buổi sáng rồi Catherine và Beatrix bắt đầu bài học với vài phút thực hiện những nghi thức xã hội, sau đó họ dành toàn bộ thời gian còn lại của buổi sáng cho những môn học như lịch sử, triết học, thậm chí cả khoa học. Beatrix nắm vững những môn học thời thượng đang được dạy cho các quý cô với mục đích gần như là để cho họ trở thành một người vợ và một người mẹ tốt. Bây giờ đây Catherine có cảm giác cô và Beatrix đang là những người bạn học. Mặc dù Catherine chưa bao giờ được gặp ông bà Hathaway, nhưng cô nghĩ rằng cả hai người họ, đặc biệt là ông Hathaway, sẽ luôn luôn hài lòng về khả năng của các con ông. Gia đình Hathaway thật sự là một gia đình trí thức, tất cả họ đều có khả năng dễ dàng thảo luận một chủ đề hoặc những vấn đề ở mức trừu tượng. Và còn một thứ mà họ cùng sở hữu- đó là một khả năng tạo nên sự biến đổi cùng những mối liên hệ giữa những đối tượng khác nhau. Vào một buổi tối, một cuộc thảo luận tại bữa tối tập trung vào tin tức của một một chiếc xe ngựa chạy bằng hơi nước được phát minh bởi một nhà sản xuất bô-bin ở Somerset tên là John Stringfellow. Nó không hoạt động, nhưng đó thực sự là một ý tưởng rất sáng tạo. Trong suốt cuộc thảo luận liên quan đến vấn đề liệu con người có thể bay trong một phát minh cơ khí được hay không, gia đình Hathaway đã đưa ra những câu chuyện thần thoại Hi Lạp, những thuyết Vật lí, những con diều của Trung Quốc, vương quốc những loài động vật, triết học Pháp và những phát minh của Leonardo da Vinci. Những nỗ lực để có thể hiểu và bắt kịp cuộc thảo luận đó thực sự làm cho người ta cảm thấy chóng mặt. Cá nhân Catherine lo lắng liệu cách nói chuyện sắc sảo có làm hạn chế những lời cầu hôn dành cho Poppy và Beatrix hay không. Trong trường hợp của Poppy hóa ra nó lại trở thành vấn đề khó giải quyết đến vậy. Cũng may cuối cùng cô cũng gặp được Harry Tuy nhiên, khi Catherine cố nói về vấn đề này với Cam Rohan thì anh ta lại đưa ra một quyết định rất chóng vánh. " Không cô Marks à, đừng có cố gắng thay đổi Poppy hay Beatrix,". " Nó sẽ không phát huy tác dụng đâu, và nó chỉ làm cho hai người họ không vui mà thôi. Hãy chỉ giúp đỡ họ cách hành xử trong xã hội mà thôi." " Nói cách khác," Catherine nói một cách đầy châm biếm, " anh muốn họ có vẻ ngoài đúng mực, nhưng anh lại không mong họ thực sự như vậy ư?" Cam tỏ ra vui mừng trước cách hiểu của cô. " Chính xác là vậy." Giờ thì Catherine đã hiểu chính xác Cam đã đúng. Không ai trong gia đình Hathaway muốn trở thành người dân thật sự của xã hội này cả, cho dù cô mong muốn họ như vậy Cô đi đến thư viện để kiếm vài quyển sách cho Beatrix. Vừa bước vào phòng, cô dừng lại và thở khó nhọc khi nhìn thấy Leo ngồi tựa vào một cái bàn ở góc xa Lao quay đầu lại nhìn cô với cặp mắt sắc nhọn. Cô trở nên run rẩy, lúc nóng lúc lạnh. Đầu cô vang vọng âm thanh của tiếng tim đập thình thịch " Chào buổi sáng," cô nói không ra tiếng và vội lùi lại một bước. " Em không hề muốn quấy rầy anh." " Em không đang quấy rầy anh." " Em đến tìm một vài quyển sách, nếu...nếu em có thể." Leo cho cô một cái gật đầu và lại chuyển sự chú ý của mình về những bức tranh trên bàn. Tự ý thức sâu sác được điều đó, Catherine đi về phái giá sách và tìm những cái tựa mà cô đang cần. Không gian quá tĩnh lặng đến mức cô nghĩ nhịp đập trái tim mình chắc chắn có thể bị anh nghe thấy. Cảm thấy cần thiết phải phá vỡ sự im lặng, cô liều lĩnh hỏi, " Anh đang thiết kế cái gì cho điền trang à? Một ngôi nhà cho các tá điền ư?" " Thêm vào đó là cả những cái chuồng ngựa nữa." " Ồ." Catherine mơ hồ nhìn dọc theo một hàng sách. Họ sẽ coi như những chuyện của đêm qua chưa từng xảy ra chứ? Cô mong sẽ là vậy. Nhưng chỉ ngay sau đó thôi cô đã nghe thấy anh nói, " Nếu em mong sẽ nhận được một lời xin lỗi từ anh, thì em sẽ không có nó đâu." Catherine quay mặt lại phía anh. " Anh nói gì cơ?" Leo vẫn đang suy tính về tập hợp những độ cao. " Khi em đến thăm một người đàn ông tại giường của anh ta lúc nửa đêm, thì đừng có mong đợi là sẽ có trà và một cuộc nói chuyện." " Em không đến thăm anh trên giường của anh," cô phản kháng. " Anh đang ở trên giường của mình và em thì không hề mong sẽ tìm thấy anh ở đó.". Nhận thức được rằng mình đang nói những điều ngớ ngẩn, cô chế ngự bản thân bằng cách cốc nhẹ vào đầu mình " Vào lúc hai giờ sáng ư ?" Leo gợi nhắc cô, " Anh hầu như sẽ luôn ở trên giường cho một trong hai hoạt động chính. Đó là ngủ, và anh không tin rằng mình cần phải nói thêm điều gì nữa." " Em chỉ muốn xem anh còn sốt không," cô nói và mặt lại đỏ ửng. " Và xem anh có cần gì không." " Có vẻ như là vậy." Catherine chưa bao giờ cảm thấy không thoải mái một cách lạ lùng như vậy. Làn da cô trở nên căng cứng. " Anh sẽ không nói với ai chứ?" cô cố để bản thân hỏi anh điều này. Chân mày nah cong lên một cách đầy mỉa mai. " Em sợ là anh sẽ ba hoa về " cuộc hẹn hò" đêm qua của chúng ta ư? Không, Marks à. Anh không có lợi lộc gì từ việc làm đó cả. Và như những nuối tiếc của anh, chúng ta vẫn chưa làm gì đủ để bảo đảm cho một lời đồn cả." Đỏ mặt vì thẹn thùng, Catherine tiến về phía một đống bản phác thảo và phế liệu tại các góc bàn, cô dựng thẳng chúng và sắp xếp thật gọn gàng. " Em có làm anh đau không?" cô cố gắng hỏi và nhớ lại rằng mình đã vô tình ấn mạnh vào vết thương của anh thế nào. " Sáng nay nó có đau không?" Leo lưỡng lự trước khi trả lời. " Không, nó thực sự đã thoải mái hơn sau khi em rời đi. Nhưng có Chúa biết là cơn đau đó không mất nhiều thời gian để quay trở lại." Catherine tràn đầy hối hận. " Em rất xin lỗi. Chúng ta có cần phải đắp thuốc lên đấy không?" " Đắp thuốc ư?" anh nhắc lại. " Ôi không...Chúng ta đang nói chuyện về vai của anh sao?" Cô chớp mắt đầy bối rối. " Tất nhiên là chúng ta đang nói về vai anh rồi. Thế anh nghĩ chúng ta còn có thể nói về cái gì nữa?" " Cat..." Leo nhìn về phía cô. Trước sự ngạc nhiên của cô, anh không hề cười dù chỉ một chút. " Khi một người đàn ông bị kích thích nhưng rồi vì một lí do nào đó mà anh ta không thể thỏa mãn được dục vọng của mình, thì ngay sau đấy anh ta sẽ cảm thấy đau một lúc." " Ở đâu vậy?" Anh gửi về phía cô một cái nhìn biết nói " Ý anh là..." Một tia xấu hổ ngự trị trên gương mặt cô và cuối cùng thì cô cũng hiểu. " Ồ, Em không quan tâm nếu anh bị đau ở đó, Em chỉ lo cho vết thương của anh thôi!" " Nó đỡ hơn nhiều rồi," Leo đảm bảo với cô, ánh mắt anh sáng ngời đầy thích thú. " Và thế chỗ vào đó là sự đau đớn khác..." " Không liên quan gì đến em," cô vội vàng nói " Cho anh có ý kiến khác được không?" Lòng tự trọng của Catherine dường như đã không còn nữa rồi. Rõ ràng là cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi " Em phải đi rồi." " Thế còn những quyển sách em cần thì sao?" " Em sẽ tìm nó sau." Khi cô đang chuẩn bị rời đi thì ống tay áo của cô đã chạm vào đống phác thảo mà cô vừa mới dựng lên, và chúng ngay lập tức đã đổ xuống sàn. " Ồ không." Cô ngồi sụp xuống đất và thu nhặt lại đống giấy tờ " Để đó," cô nghe thấy Leo nói. " Anh sẽ làm việc đó." " Không, em là người đã..." Catherine đột nhiên ngừng lại khi cô nhìn thấy giữa những bản phác thảo với những cấu trúc và phong cảnh là một bức phác họa bằng chì của một người phụ nữ...chính xác là một người phụ nữ khỏa thân đang dựa về một phía, mái tóc cứ nhẹ nhàng mà trải dài khắp nơi. Cặp đùi thon thả vắt chéo vào nhau một cách đầy e lệ, che đi phần nào đường nét thanh tú của vùng tam giác nữ tính nhạy cảm Và còn có cả một cặp kính được đặt cân bằng trên mũi của người đàn bà kia. Catherine run rẩy nhặt bức họa lên, trong khi trái tim cô thì đang biểu tình chống lại xương sườn cứng nhắc. Phải mất một vài nỗ lực trước khi cô có thể nói " Là em phải không?" Leo cũng cúi xuống tấm thảm dưới sàn nhà và ngồi cạnh cô. Anh gật đầu với vẻ mặt đầy xót xa. Sắc mặt anh sáng lên cho tới khi đôi mắt anh trở nên xanh thẳm một cách tương phản " Tại sao?" cô thầm thì. " Điều này không hề làm mất đi phẩm giá con người," anh nói. " Đây chỉ là những gì con mắt anh muốn thể hiện, đôi mắt anh chứ không phải của bất kì ai khác." Cô ép bản thân nhìn xuống bức họa một lần nữa, cô cảm thấy mình bị phơi bày một cách đầy kinh hoàng. Sự thật thì nếu anh có thực sự nhìn thấy cô không một mảnh vải che thân, có lẽ không gì có thể làm cô bẽ mặt hơn nữa. Và những gì mà anh thể hiện trên giấy không hề thô thiển hay hạ thấp giá trị của cô cả. Người phụ nữ trong tranh được vẽ với những đường nét uyển chuyển, duyên dáng và đầy mê hoặc. " Anh...anh không bao giờ...nhìn thấy em thế này," cô cố gắng nói từng từ trước khi kết thúc nỗ lực phi thường của mình. " Phải vậy không anh?" Một nụ cười đầy tự ti xuất hiện trên đôi môi anh. " Không, anh không bao giờ bệnh hoạn đến mức hạ thấp bản thân như vậy." Anh ngừng lại trước khi nói tiếp. " Vậy anh có vẽ chính xác không? Thật không dễ khi đoán xem em sẽ thế nào nếu không có những lớp vải này." Cô đang phải đấu tranh với những nỗi xấu hổ bằng một nụ cười gượng đầy lo lắng. " Nếu anh làm vậy, chắc chắn em sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó." Cô đặt bức vẽ xuống chồng phía dưới. Cô phủi tay và nói. " Anh có vẽ người phụ nữ nào như này nữa không?" cô bẽn lẽn hỏi anh Leo lắc đầu. " Anh đã bắt đầu với em, và gần đây thì anh không thường xuyên làm vậy nữa" Mặt cô càng thêm đỏ ửng. " Anh...anh từng vẽ em...như thế này rồi sao?" " Một hoặc hai lần gì đó." Anh cố làm ra vẻ ăn năn " Vậy thì làm ơn...anh hủy nó đi được không?" " Chắc chắn rồi. Nhưng anh phải buộc nói với em rằng anh sẽ chỉ vẽ thêm nữa mà thôi. Đó là sở thích của anh, anh thích được vẽ em trong tình trạng như thế, anh thích được ngắm nhìn em khỏa thân như vậy dù chỉ là trong tranh vẽ." Catherine than van và ôm mặt đầy đau khổ. Giọng nói của cô trở nên vô cùng não nề. " Em mong anh sẽ theo đuổi một thú vui khác Leo à." Cô có thể nghe thấy giọng cười khàn khàn của anh. " Cat, tình yêu của anh. Em có thể quay lại và nhìn anh không?" " Không!" Cô cứng người và không thể di chuyển nhưng chẳng biết tự bao giờ cô đã cảm nhận được vòng tay anh ôm cô vào lòng. " Anh chỉ trêu em thôi. Anh sẽ không bao giờ vẽ em như thế nữa đâu." Leo tiếp tục ôm cô, anh cẩn thận giúp cô áp mặt vào vai mình. " Em giận anh à?" Cô lắc đầu. " Em sợ anh không?" " Không." Cô thở hổn hển. " Em chỉ ngạc nhiên vì anh đã vẽ em theo cách đó thôi." " Tại sao?" " Vì em không giống như thế." Anh hiểu cô muốn nói gì. " Nhưng không ai có thể nhìn chính xác anh ta hay cô ta như thế nào cả." " Em chắc rằng mình chưa bao giờ nằm ườn ra với bộ dạng đáng xấu hổ như vậy!" " Em nghĩ rằng...đó là một nỗi xấu hổ ư?" Anh thở không đều. " Em nên biết rằng anh luôn muốn em Cat à. Anh luôn có những ý nghĩ kì quặc và đầy tinh quái và anh sẽ bị đẩy xuống địa ngục nếu anh nói chúng cho em nghe. Và anh muốn em không theo cái cách mà anh thích màu tóc em hay những bộ quần áo đầy quyến rũ mà em mặc." Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô. " Catherine Marks hay dù em có là ai khác đi chăng nữa...trong anh vẫn luôn thường trực những mong muốn khát khao trần tục được lên giường cùng em,..., hàng tuần và ít nhất là...phạm tất cả những sai lầm đáng nguyền rủa của một người đàn ông. Anh muốn...muốn được...làm cái gì đó hơn là chỉ phác họa em như vậy. Anh muốn được trực tiếp vẽ lên người em, những bông hoa quanh khuôn ngực "trêu ngươi" kia của em, những vệt dài dọc theo cặp đùi trắng nõn của em." Anh bắt đầu lân la đôi môi mình quanh vành tai nhạy cảm của cô. " Anh muốn được vẽ bản đồ lên thân thể này của em, mọi nơi...đông, tây, nam, bắc. Anh sẽ..." " Đừng," cô nói và gần như không thể thở được nữa. Nụ cười thảo não trên đôi môi anh vụt tắt. " Anh đã bảo em rồi mà." Anh nới lỏng vòng tay và anh giải thoát cho cô và đứng dậy. Với lấy tay cô, anh đỡ cô dậy. Anh nhặt bức họa cô lên. " Anh sẽ hủy cả những bức khác nữa." Catherine cứ thế mà bất động trước sự rời đi của anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]