Thật ra Lý Viện Viện không say, cô chỉ mượn rượu để tiếp thêm can đảm, mặc kệ Yến Tư Thành liệu có vì thế mà tự sát hay không, cô chỉ cảm thấy, nếu bỏ lỡ cơ hội tốt thế này, thật đúng là thiên lý bất dung...
Cô hôn lên môi anh, còn vươn lưỡi sang liếm lung tung, khiến Yến Tư Thành cứng đờ cả người lại.
Lý Viện Viện ranh mãnh giả vờ say, cô cười mơ màng, cả gan sờ soạng mặt anh, ghé sát mũi vào môi anh ngửi ngửi: "Giai nhân thần bạn hữu tửu hương." (Bên môi giai nhân có hương rượu)
Cô trượt tay xuống, nắm lấy cằm anh, toan to gan lớn mật hôn thêm cái nữa, nhưng chóp mũi bỗng ngửi thấy mùi cháy.
Khoé mặt chợt liếc thấy ánh lửa bừng sáng.
Lý Viện Viện quay đầu nhìn, Yến Tư Thành đang khom người, vạt áo rủ xuống, bắt lửa trong chậu, ngọn lửa được gió thổi bùng lên...
Đốt cháy áo khoác của anh!
Lý Viện Viện giật mình tỉnh táo, còn tâm trạng đâu mà giả vờ giả vịt thêm nữa, vừa lanh lẹ giật áo anh ra vừa hét lên: "Cởi áo ra ngay! Nhanh lên!"
Yến Tư Thành sợ hãi túm tay cô lại, khàn giọng nói: "Công chúa... Công chúa! Tuyệt đối không thể!"
Lửa cháy sát mông rồi còn không thể cái nỗi gì!
Lý Viện Viện đứng bật dậy, vừa giật lấy áo anh, vừa đẩy phần bị bắt lửa ra xa khỏi chậu. Yến Tư Thành nghiêng người xem, mặc dù tâm trạng đang rối bời nhưng vẫn nhìn thấy ánh lửa phía sau lưng.
Là người tập võ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/map-moi-dep/2279377/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.