Cảnh tượng ầm ĩ hóa thành yên lặng, Lý Viện Viện sờ bụng mình, cô cho rằng vì cô nên mới nảy sinh hiểu lầm này, do đó cô phải tự mình giải quyết. Vậy là Lý Viện Viện bóp thịt trên bụng lắc lắc mấy cái: “Bác ơi, đây là thịt. Không phải có em bé đâu. Bác hiểu lầm rồi.”
Yến Thành Quốc ngây người, ông không dám tin nhìn Yến Tư Thành, tựa như còn chấn động hơn ban nãy: “Mày…” Ông nhất thời không tìm được lời nào, “Mày mày…”
Một hồi chuông phía sau Lý Viện Viện không xa truyền tới, là chiếc di động vừa nãy Yến Tư Thành nóng giận ném đi đang đổ chuông.
Lý Viện Viện bình bịch chạy đến, nhặt di động lên phủi phủi thổi thổi, má phồng lên một đường cong tròn trịa, thổi xong, cô lại bình bịch chạy tới trước mặt Yến Thành Quốc: “Bác ơi, di động của bác.”
Yến Thành Quốc nhìn Lý Viện Viện một lúc lâu mới run rẩy đón lấy chiếc điện thoại như đón lấy ly trà con dâu: “Ờ ờ…” Ông cầm di động trong tay để nó đổ chuông nhưng không bắt máy, chỉ quan sát Lý Viện Viện từ trên xuống dưới như nhìn vật thể lạ.
Lý Viện Viện mỉm cười, thản nhiên để mặc ông nhìn. Mãi đến khi điện thoại nghỉ một lúc rồi đổ chuông lần thứ hai, lúc này Yến Thành Quốc mới bắt máy quay lưng đi.
Nụ cười trên mặt Lý Viện Viện vẫn giữ độ cong đó, mãi đến khi Yến Thành Quốc và đầu bên kia điện thoại hình như xảy ra tranh chấp, ông vội vàng móc chìa khóa xe, cúp điện thoại, vừa đi về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/map-dep-beo-de-thuong/12116/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.