Trần Duyệt hơn nữa ngày tỉnh lại, mở to một đôi mắt sưng hồng, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Anh phân tích những thứ này, thật ra rất có lý nhưng vẫn có một chút tôi vẫn chưa rõ: Nếu quả thật có người nào tới tìm tôi gây phiền phức, vì sao sư phụ tôi không cho tôi trốn đi, đồng thời nói cho tôi biết chân tướng?”
“E rằng bà ấy là không thể nói cho cô chân tướng, hoặc là có nỗi khổ gì đó không thể nói ra, tôi cảm thấy không nên xem trọng quá vấn đề này, bởi vì bà ấy làm như thế nhất định là có lý do bất đắc dĩ, bằng không bà ấy cũng không cần phải tự sát.”
Trần Duyệt không nói gì nữa, cũng đồng tình với ý kiến của hắn.
Lúc này Qua Qua chen vào nói: “Không đúng, cuối cùng không phải cô ấy cũng trở về sao vạn nhất khi cô ấy trở về sớm hơn, đối phương vẫn còn chưa tới đến lúc đó lại bị bắt tại đây. . . Như vậy không phải tất cả những việc kia làm ra lại là uổng phí tâm cơ sao?”
Diệp Thiếu Dương liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi là ngốc sao? Cô ấy sau khi giả chết liền vào trong không gian huyễn cảnh, hơn nữa còn là mất trí nhớ, cô ấy làm sao có thể sẽ còn đi tới nơi này?”
Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương trong đầu linh quang thoáng hiện nói: “Rất có thể ngươi mất trí nhớ cùng với việc tiến vào ảo cảnh đều là sư phụ cô làm, vì là vây khốn cô đồng thời để cô nghĩ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2091417/chuong-2856.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.