Chương trước
Chương sau
“Có cứu binh đến đây!”

Côn Bằng giật mình, nói: “Chúng ta không gian này, chỉ có vào không có ra, cứu binh đến thì sao, chờ sự phụ ta thần công đại thành ---

Ảnh Mị ngắt lời hắn, nói: “Đến là Chung Quỳ!”

Chung Quỳ!!

Côn Bằng cũng ngẩn ra.

Tuy bọn họ luôn luôn không quá để mắt âm ty, nhưng mấy đại lão kia của âm ty, cho dù ở trong mắt bọn họ, phân lượng cũng là rất nặng, càng không cần nói Chung Quỳ đại lão như vậy.

Trải qua một phen đối thoại này, bản thân Ảnh Mị cũng bình tĩnh lại, nói: “Bọn họ đáp ở ngoài mấy chục dặm, trái lại cũng ổn, cho dù điều tra, cũng sẽ không nhanh tới như vậy, vừa rồi là ta đột ngột... Tiếp tục bày trận, bức bách Diệp Thiếu Dương niệm chú.”

Mấy người lập tức lại gia tăng niệm chú.

Côn Bằng mở miệng, hướng Diệp Thiếu Dương tạo áp lực, “Diệp Thiếu Dương, thực không dám giấu, cứu binh của người đến rồi, nhưng lại rơi ở ngoài vài trăm dặm, chờ bọn hắn tìm tới nơi này, tất cả đã sớm kết thúc. Ngươi muốn chờ bọn hắn đến cứu, quả thực nằm mơ!”

“Ngươi cho rằng ta ngu ngốc giống người à, bóng đen kia là đệ tử của Ảnh Mị nhi, tốc độ là rất nhanh, nhưng chỉ một lát như vậy, xuyên qua vài trăm dặm, sau đó quay về?”

Nói dối bị vạch trần, Côn Bằng có chút xấu hổ, cười lạnh nói: “Cho dù như thế, người vẫn chết chắc không thể nghi ngờ. Ngươi không niệm kinh theo, vậy thì nhìn bọn họ lần lượt chết đi, tìm? Ngươi nghe thấy ta nói?”

Phát hiện Diệp Thiếu Dương đang ngẩng đầu nhìn trời, nhịn không được ngẩng đầu nhìn một lần, nhất thời cả kinh biến sắc.

Một lá cờ bay trên bầu trời, màu đen, kéo một cột Cờ thật dài, ở không trung đón gió phấp phới, bay xoay quanh.

Huyết Hải Vạn Ma Phiên!

“Là Đạo Phong đến đây!” Côn Bằng kêu to.

Ngọc Cơ Tử nghe thấy hai chữ Đạo Phong, thiếu chút nữa bị dọa tè ngay tại chỗ, hai tay không nghe sai bảo run lên. Hắn sợ Đạo Phong, là sự thật.

“Đạo Phong đã chết, đây không phải Huyết Hải Vạn Ma Phiên.” Anh Mịnói.

Lá cờ đen bay ở không trung, trên mặt cờ tựa như có một đồ án màu vàng. Đoàn người cùng nhau quan sát, vừa lúc lá cờ đen này bay đến trên đỉnh đầu bọn họ, mở ra ở trong gió, đồ án bên trên cũng bị đoàn người thấy rõ: là một cái đầu lâu.

“Soái kỳ của Chung Quỳ!” Ngọc Cơ Từ dẫn đầu hô lên.

“Ôi đệch!”

Tiểu Mã vỗ một cái ở trên vai Diệp Thiếu Dương, mừng rỡ nói: “Chung thiên sư đến rồi, chúng ta được cứu rồi!”

Tuy không phải đặc biệt thân quen với Chung Quỳ, tuy cũng rất giật mình lão vì sao sẽ đến, nhưng đám người Diệp Thiếu Dương đều tin tưởng, Chung Quỳ không có khả năng là phe bọn Ánh Mị.

“Đừng cao hứng quá sớm, hắn không biết chúng ta ở đây.”

Lá cờ đen xoay quanh ở không trung, không ngừng hướng về một phía mà bay đi, hiển nhiên là đang tìm kiếm, đương nhiên sẽ không là dùng mắt để nhìn, mà là cảm giác khí tức sinh linh chung quanh -- đối với tà vật đắc đạo mà nói, cảm giác lực hữu dụng hơn nhiều so với mắt.

“Nín thở ngưng thần, để soái kỳ đi qua!” Anh Mị ra lệnh.

Mấy người dùng niệm chú, Bàn Cổ tăng cũng dùng niệm kinh, bọn Diệp Thiếu Dương ở trong pháp trận trái lại dễ chịu hơn nhiều, không ít sinh linh nhìn soái kỳ trên bầu trời la to lên. Nhưng không được việc gì, kết giới tồn tại, ngăn cách khí tức trong ngoài, bọn họ mặc kệ làm gì, đều không có khả năng bị soái kỳ cảm giác được.

Soái kỳ đã sắp bay qua.

"Dm!"

Tiểu Mã siết chặt hai nắm đấm, mắng to lên.

Các sinh linh đó đều sững sờ đứng ở trên lá sen, nét tuyệt vọng trong mắt càng đậm hẳn lên, nếu không có chuyện này xảy ra, bọn họ có lẽ cũng đều tiếp nhận số phận. Soái kỳ xuất hiện, mang tới cho bọn họ hy vọng sống sót, nhưng bây giờ, hy vọng lại bay đi. Loại chênh lệch này, khiến tinh thần mỗi người đều muốn sụp đổ.

Diệp Thiếu Dương cũng không có cách nào.

Tru Tiên kiếm trận, lời đồn có thể vây khốn thần Phật, mình cho dù là Thượng Tiên, đối với nó cũng bất lực, nếu không cũng sẽ không nán lại ở bên trong đến bây giờ.

Sắc mặt đám người Ngọc Cơ Tử bắt đầu dễ coi, dào dạt hẳn lên.

Chỉ cần Chung Quỳ đi rồi, lại vòng về, không biết phải tới khi nào, đến lúc đó thu thập Diệp Thiếu Dương, rồi chậm rãi đối phó lão cũng không muộn.

“Diệp Thiếu Dương, ngay cả cứu binh cũng đi rồi, người còn có cái gì để nói.” Anh Mị dùng giọng đắc ý nói với hắn. Gã không có ngũ quan, nhưng nghe giọng điệu này là biết gã đang cười lạnh.

Diệp Thiếu Dương chưa nói gì. Luôn luôn sở trường tìm kiếm

gì. Luôn luôn sở trường tìm kiếm cơ hội ở trong chiến đấu, lần này hắn thật sự bất lực rồi, bởi vì bị trận pháp vây khốn, từ đầu tới đuôi đều bị đè ép, rất nghẹn khuất cũng rất uất ức, nhưng không có một chút biện pháp nào cả.

Đột nhiên, một bóng người từ phía sau Ảnh Mị lao thẳng tắp lên bầu trời, Ảnh Mị cũng phát hiện động tĩnh lạ của khí tức, quay đầu nhìn lại. Là một tà linh thấp sinh.

Lúc trước niệm kinh theo, được thả ra, mấy tà vật cùng nhau đứng ở phía sau bọn Anh Mị, thành thành thật thật, không có chút cảm giác tồn tại. Vốn ý nghĩa tồn tại của bọn họ, chính là kích thích Diệp Thiếu Dương, sau đó lại chèn ép hắn, bọn họ sau khi niệm kinh theo, nhiệm vụ đã hoàn thành.

Mặc kệ là Ảnh Mị hay Côn Bằng, đều chưa đem bọn họ để vào mắt, lường trước bọn họ loại phản đồ này, lại không có thực lực gì, chỉ có thể mặc cho người ta xâm lược, kết quả, lại là trong những người này thế mà lại xảy ra vấn đề.

“Diệp thiên sư, ta phụ ngươi rồi, trời tru đất diệt!”

Tà linh này lúc bay lên, bỏ lại câu này.

“Ngươi không phụ ta!” Diệp Thiếu Dương siết chặt hai nắm đấm, hắn đã biết tà linh này đang làm gì –– hắn muốn cảnh báo đối với soái kỳ, đem Chung Quỳ dẫn tới. Hò hét là vô dụng, biện pháp duy nhất, chính là dẫn lên linh lực dao động.

Ảnh Mị khoát tay, một luồng khí đen bắn ra, đánh vào trên thân tà linh kia, hồn phi phách tán ngay tại chỗ, chỉ còn lại có một đống tinh phách. Nhưng... Anh Mị có thể giết hắn, lại không thể ngăn cản hồn phách trong cơ thể hắn khi vỡ vụn sinh ra hồn lực dao động, như sóng gợn lan tràn ra bốn phía.

“Hảo hán tử!” Tiểu Mã cũng nghiến răng hô lên.

“Không sai!” Ngô Gia Vĩ cũng động dung không thôi.

Tà linh này ở một khắc bay lên đã biết kết cục của mình, hắn nhất định là rất hối hận lúc trước phản bội, nhưng ở trong nháy mắt sống còn này, hắn vẫn làm ra hành động chuộc tội.

Một lần lóe sáng cuối cùng.

Diệp Thiếu Dương thở dài trong lòng, lại nghĩ tới, mình ngay cả tên của tà linh kia cũng không biết.

Ánh mắt toàn bộ mọi người đều chuyển qua trên soái kỳ bay đi.

Một giây, năm giây, mười giây...

Soái kỳ đột nhiên quay đầu, hướng bên này bay tới.

Ha!

Toàn bộ mọi người trong pháp trận đều cảm thấy kích động mãnh liệt. Tà linh kia chưa chết vô ích, cái chết của hắn, đổi lấy kết quả hắn muốn.

Ai nói tiểu nhân vật không làm được đại sự tình?

Ảnh Mị tức giận sôi lên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, ra lệnh Côn Bằng: “Thu kiếm!”

Côn Bằng ngẩn ra, nói:

“Sư bá, không cần như vậy nhỉ, cho dù là Chung Quỳ, chưa chắc có thể thế nào cả, hơn nữa chúng ta có thể dùng Diệp Thiếu Dương để áp chế...”

“Áp chế cái gì, nhất kể bất thành, Cơ hội còn nhiều, nếu là Tru Tiên tứ kiếm bị cướp đi, vậy mới là mất nhiều hơn được!”

Côn Bằng nghĩ qua cũng thấy đúng. Vốn hôm nay ván này cũng không phải trận chiến cuối cùng, tuy rất đáng tiếc -- cách thành công chỉ kém một bước, nhưng dù sao bọn họ cũng không có tổn thất gì, lập tức quay người lại, cổ tay khẽ lật, trong bàn tay đã có thêm một cái lông chim, hướng các sinh linh đứng sững sờ trước mặt bay đi -- Hành vi của tà linh kia lúc trước, khiến hắn giận chó đánh mèo đến trên thân những người này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.