🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Diệp Thiếu Dương thèm khát chộp lấy một nắm linh phù, nhét vào hầu bao của mình, sau đó cầm lấy mộc kiếm, mặt trên còn khắc đầy phù văn, lập tức quán nhập cương khí, lập tức gặp phải bài xích của một cỗ linh lực.

Lại có thể là được tế luyện qua!

Diệp Thiếu Dương trong lòng càng thêm vui mừng, những pháp khí này nọ, có tốt có xấu, pháp khí bình thường khó có thể bồi dưỡng ra linh lực, ai cầm đều có thể dùng, chỉ có pháp khí tốt nhất, mới cần phải tế luyện, một khi sinh ra linh tính, sau khi nhận chủ sẽ thành chuyên chúc pháp khí.

Thanh mộc kiểm đang cầm trong tay, nếu là chuyên chúc pháp khí của đạo sĩ kia, tất nhiên tốt hơn nhiều so với pháp khí bình thường, về phần ấn ký bị đạo sĩ tể luyện... tuy khó có thể tiêu diệt toàn bộ, nhưng cũng tiêu diệt được tương đối.

Ngày hôm qua thấy đạo sĩ kia ra tay, chỉ biết hắn đại khái là thiên sư, nhiều nhất là thực lực sắp đến Địa tiên, mà mình là thượng tiên, hai người chênh lệch không có cách nào so sánh. Ấn ký của hắn trong pháp khí, Diệp Thiếu Dương trực tiếp dùng ngoại giới là có thể phá giải, lập tức nắm chuối kiếm, mạnh mẽ quán nhập cương khí, không cần tới nửa khắc đã tiêu diệt hết linh lực cỗ ấn ký sinh ra, lại tiến hành tế luyện...

Một đạo linh quang, từ trên thân mộc kiểm hiện lên, Diệp Thiếu Dương mở to mắt, vung vài cái, nhìn Vĩnh Thanh cười nói: “Cũng không tệ lắm, ngũ đoạn quang.” Lập tức nghĩ đến mình thật đúng là sa đọa, nhớ tới dĩ vãng, trên người mình sờ đâu cũng có pháp khí, ít nhất cũng là bát đoạn quang a, cửu đoạn quang cũng có vài cái, trước mắt lại có thể vì một pháp khí ngũ đoạn quang cao hứng đến như vậy...

Nghĩ lại thực sự khóc không ra nước mắt.

Nhưng, ít nhất là có pháp khí ở trên người, so với tay không đã mạnh hơn nhiều.

Diệp Thiếu Dương tiếp tục tìm kiếm trên giá, lại tìm được một đống lớn đồng đậu tử, tiền Ngũ Đế các loại pháp khí, xem ra, nơi này là kho pháp khí của đạo sĩ. Diệp Thiếu Dương không khách khí thu hết.

Tầng cuối cùng còn có một cái thùng, không khóa, mở ra xem, bên trong có mấy cái xấp túi giấy, lấy ra ngửi thử, hương vị quen thuộc a, một bao vôi sống, một bao gạo nếp, một bao chu sa...

“Thích quá!”

Diệp Thiếu Dương giống như kẻ trộm, đồ vật của chủ nhà cứ mặc sức lấy, tuyệt không thể lãng phí. Diệp Thiếu Dương đem pháp dược quan trọng như chu sa, tiền Ngũ Để linh tinh chia cho Đằng Vĩnh Thanh một phần, tự mình cũng nhét đầy hầu bao, lúc vuốt vuốt túi hầu bao, loại cảm giác này thật sự thỏa mãn, duy nhất không được hoàn mỹ là, mình không mang đai lưng, thời điểm tác pháp lấy mấy món đồ này nọ có vẻ phiền toái.

Sau khi khoắng sạch đồ đạc, hai người ghiền trò ăn cướp, tiếp tục ở trong phòng tìm kiếm những đồ vật khác, kết quả không tìm được thứ gì mà phát hiện ở góc phòng có một cái cửa nhỏ, bên ngoài có một bình phong ngăn lại, ánh sáng hôn ám, lúc trước lại không phát hiện nơi này có một cánh cửa.

Cửa khóa. Nhưng hai người tự nhiên sẽ không bỏ qua, biện pháp cũ đá văng cửa, một cỗ ấm phong lập tức từ lỗ thủng trên cửa thẩm thấu đi ra.

Có tà vật!

Hai người nhìn thoáng qua nhau, Diệp Thiếu Dương cầm mộc kiếm, dẫn đầu chui đi vào.

Trong phòng rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, trên giường hình như có một người đang nằm?

Một cỗ quỷ khí từ trên giường bay tới.

Diệp Thiếu Dương trong lòng lập tức biết rõ, nhưng cũng không SỢ, bưng ngọn nến đi tới, chiếu lên thân ảnh trên giường kia mà nhìn: thật đúng là một người, là một cô nương, ôm hai đầu gối ngồi ở trên giường.

Quy?

Diệp Thiếu Dương đi qua đó, muốn xem chokỹ, cô nương đó đột nhiên đứng lên, phát ra một chuỗi cười quyến rũ, nhào về phía Diệp Thiếu Dương.

Một đồng tiền Ngũ Đế bay tới, đánh vào trán nữ quỷ, nữ quỷ kêu thảm một tiếng té ngã, Diệp Thiếu Dương sải bước đi tới, muốn bắt cô, đột nhiên trước mắt tối sầm, móa, động tác quá mạnh đã làm tắt ngọn nến trong tay.

Diệp Thiếu Dương ra tay chậm mất nửa nhịp, bắt trúng không khí, cũng may lúc này Đằng Vĩnh Thanh theo vào phòng, ánh sáng nhạt của ngọn nến chiếu sáng phòng lên, Diệp Thiếu Dương vừa muốn động thủ, liếc mắt quét quá, lại nhìn thấy nữ quỷ kia không tiến công, cũng không đào tẩu, chỉ là lui vào trên giường, ôm đầu gối, cuộn mình ở trong góc, mười phần sợ hãi nhìn mình.

A? Đây là tình huống gì?

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, bộ dạng nữ quỷ này cũng rất thanh tú, một đôi mắt to đang rơi lệ, điềm đạm đáng yêu.

“Ngươi...”

“Quan nhân, xin người đừng đánh ta nữa, kêu ta làm cái gì ta đều làm...” Nữ quỷ cắn cắn môi, đột nhiên xoay người xuống giường, đứng lên.

Trên người cô không mặc gì hết.

“A Di Đà Phật, tội lỗi tội lỗi!” Đằng Vĩnh Thanh vội vàng quay mặt đi.

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy thân thể của cô, tuy là quỷ, nhưng cùng nhân loại cũng không có gì khác nhau, hơn nữa... Dáng người tựa như so với những cô nương khác còn đẹp hơn rất nhiều, ngực nở mông cong.

“Ngươi làm vậy.” Diệp Thiếu Dương hơi dời ánh mắt, vừa mở miệng, nữ quỷ đột nhiên lại hướng tới, Diệp Thiếu Dương trở tay muốn tiết quyết, đột nhiên nghĩ đến lời nữ quỷ nói mới rồi, hơi chút tạm dừng một chút, nữ quỷ đột nhiên hai tay bổ nhào vào trong lòng hắn, một bàn tay ở trước ngực bắt đầu vuốt ve, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lộ vẻ ái muội.

Giờ khắc này, Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, chỉ là dựa vào bản năng đẩy cô ra ngoài, một bàn tay

quỷ vuốt ve đi xuống, đột nhiên một phát túm mở thắt lưng, sờ soạng xuống phía dưới.

Đậu nóa!

Diệp Thiếu Dương phản ứng kịch liệt, lập tức nhảy lên, đầy nữ quỷ ra.

Nữ quỷ không biết vì sao hắn phản ứng mạnh như vậy, đứng ngơ ngác không dám động đậy. “Cái này, ngươi.” Đột nhiên hai chân chợt lạnh, cúi đầu vừa thấy là quần đã rớt, vội vàng kéo quần lên, buộc lại thắt lưng.

“Quan nhân, để ta thoải mái hầu hạ nha...” Nữ quỷ nói xong lại muốn lại gần.

“Ta cảnh cáo ngươi, đừng lại đây nữa a! Tới nữa ta sẽ đánh người đó!” Diệp Thiếu Dương một bàn tay cầm lấy quần, một bàn tay ngắn ở trước người, khẩn trương nói. Vừa rồi thời điểm hai người tiếp xúc, Diệp Thiếu Dương cảm nhận được quỷ khí trên người cô thực thuần khiết, thuyết minh không phải tà tu, bằng không đã sớm một cái tát đánh chết.

Hắn phản ứng như thể khiến cho nữ quỷ ngây ngẩn cả người, ngây ngốc nhìn hắn. “Ngươi là loại người nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

Nữ quỷ nhìn hắn, không dám mở miệng.

“Nói a, đừng sợ, nếu người có oan tình, ta còn có thể giúp ngươi.”

Nữ quỷ còn chưa mở miệng, phía sau vang lên thanh âm của Đằng Vĩnh Thanh: “Thiếu Dương, người tìm quần áo cho cô ấy mặc vào trước được không.”

Vốn Diệp Thiếu Dương tập trung tinh lực suy nghĩ chuyện khác, đã quên mất việc này, vừa nghe Đằng Vĩnh Thanh nói, lại bất giác quét mắt nhìn về phía cô, trong lòng một trận xôn xao, vội vàng khụ khụ hai tiếng, vừa lúc trên người mình mặc một chiếc áo khoa, cởi ra đưa tới, để cho cô mặc vào.

Nữ quỷ giật mình, lúc này mới dùng quần áo bao lấy thân thể.

“Ngươi là quỷ thi phải không. Lúc nãy tiếp xúc Diệp Thiếu đã Dương cảm giác được, cô có nhục thân thực chất.

“Ngươi... Là loại người nào?”

“Mao Sơn đạo sĩ.”

Nữ quỷ sửng sốt, “Ngươi... Có phải cùng một hội với Trầm Cường? Nữ quỷ sợ hãi hỏi.

“Trầm Cường là ai? Đạo sĩ ở nơi này?” Diệp Thiếu Dương khoát tay, “Ngươi hiểu lầm, ta tới để bắt hắn.”

“Bắt hắn.” Nữ quỷ không thể tin được, lập tức lắc lắc đầu, khẩn trương nhìn nhìn bốn phía, nói: “Hắn sắp trở lại rồi, các ngươi đi nhanh đi, không cần lo cho ta, hắn có thủ hạ bình thường, còn có mấy sư huynh đệ, rất là lợi hại, bản thân hắn cũng là thiên sư, các ngươi hai người trẻ tuổi, đấu không lại hắn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.