Chương trước
Chương sau
“Vậy uống rượu vang đi, lỡ như uống nhiều, cũng sẽ không bị say, tôi đi mua một chai.” Tạ Vũ Tình chủ động đi xuống, tìm siêu thị mua hai chai rượu vang mang lên, rót hai ly, vừa uống vừa tán gầu.

Trò chuyện về lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, tán gẫu những chuyện bọn họ cùng nhau trải qua, Tạ Vũ Tinh càng trò chuyện càng hưng phấn, lôi kéo Diệp Thiếu Dương cùng uống rượu, bất tri bất giác uống hết hai chai rượu vang.

Tạ Vũ Tình tỏ ý mình muốn đi vệ sinh, vào nhà vệ sinh cả buổi trời không thấy đi ra, Diệp Thiếu Dương đẩy cửa đi vào xem, phát hiện cô không hề đi vệ sinh, quần áo cũng chưa cởi, nằm ở nền nhà mà ngủ.

Diệp Thiếu Dương thử đánh thức cô, gọi cả nửa ngày cô cũng chưa tỉnh, đại khái là say rượu rồi, thật ra bản thân Diệp Thiếu Dương cũng có chút lâng lâng, ôm Tạ Vũ Tình đi ra, đặt ở trên giường, cởi áo khoác cho cô, đắp chăn.

Trong suốt quá trình, Tạ Vũ Tình thủy chung đều không tỉnh lại.

Chăm sóc cho cô lên giường xong rồi, Diệp Thiếu Dương đứng ở bên giường, nhìn mặt cô, nhịn không được muốn bước tới hôn cô một cái, thời điểm sắp đặt miệng lên, Tạ Vũ Tình đột nhiên mở miệng, nỉ non: “Thiếu Dương, cậu có thể đi tìm tôi đầu tiên, tôi rất vui...”

Cũng không biết là nói mở, hay là lời nói mơ hồ mang theo chút ý thức.

Diệp Thiếu Dương dừng lại động tác, chăm chú nhìn mặt cô thật lâu, hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm nói: “Đáng tiếc, tôi chỉ có thể nhìn chị như vậy...”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương đột nhiên vô hạn sầu não, cuối cùng cũng chỉ là chăm chú nhìn cô một lát, đứng lên rời đi. Đi đến phía sau cửa, đưa tay mở cửa, một chân đã muốn nhắc khỏi không trung, lại không thể hạ xuống: sau khi mở sau ra, hắn không nhìn thấy phòng khách, mà là vô tận hắc ám, từng đôi ánh mắt đang nhìn trộm mình trong bóng đêm.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thoáng qua phòng ngủ, tất cả bình thường, nhưng mà chỉ cách một cánh cửa, phòng ngủ cùng phòng khách lại là tựa như hai thế giới.

Hình ảnh ly kỳ trước mắt, làm cho người ta cảm giác giống như là gian phòng ngủ đang bay bổng ở giữa không trung.

Tà thuật, hỗn độn hư không.

Diệp Thiếu Dương một bước vọt tới cửa sổ phía trước, kéo bức màn ra nhìn, bên ngoài cũng giống vậy, là vô tận hắc ám, phân biệt rõ ràng làm nổi bật sự tồn tại của gian phòng này.

Diệp Thiếu Dương tay trái tạo một tấm linh phù, đánh về phía hư không ngoài cửa sổ, linh phù thiêu đốt, thả ra ánh sáng lạnh màu đỏ sậm, trong nháy mắt chiếu sáng hư không, có thể nhìn thấy ở hỗn độn xa xa, có bốn bóng hình đang đứng.

Bốn người, cao thấp mập ốm khác nhau.

Lai gia bất thiện a!

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, thối lui đến bên cạnh Tạ Vũ Tình đi, nâng tay đánh ra tám tấm linh phù, ở không trung sắp hàng thành phương vị bát quái, cùng nhau rơi trên đất.

“Bát môn đình trệ, địa hóa tế minh! Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh!”

Diệp Thiếu Dương trong nháy mắt ném ra một xâu tiền Ngũ Đế, chuẩn xác rơi ở trên tấm tấm linh phù, linh phù cùng nhau thiêu đốt, nhưng hỏa diễm là từ lỗ hổng trên tiền Ngũ Để tỏa ra, màu đỏ như địa ngục liệt hóa.

Lập tức chiếu sáng cả phòng.

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn.

Bốn người, người ngoài cùng bên trái, thân cao ba thước, cả người tuyết trắng, thắt lưng to như thùng nước, đầu cùng chân đều càng lúc càng mờ nhạt, hầu như nhìn không thấy, trong tay cầm theo một cây móc sắt giống như lưỡi liềm rất to, bên trên còn có huyết quang mờ mờ, giống như sắp Có máu chảy xuống.

Kẻ thứ hai trông giống như dã thú, lưng cong, khắp người lông vàng sáng bóng, bộ dạng xấu xí, hai tay dài qua gối, đan chéo trước người, hình dáng ngón tay giống như cùng xúc tua, mũi nhọn sắc bén làm cho người ta không rét mà run.

Miệng của kẻ này vỡ ra, giống như là đang cười, lộ ra hai răng nanh sắp xếp lẫn lộn, tiếng nghiến răng kẽo kẹt kẽo kẹt.

Kẻ thứ ba là một cương thi cả người chảy nước xanh biếc, mặt mũi đáng ghét, bụng như cái trống, có một cái rốn thật lớn, bên trong chảy ra dịch nhầy, cố tình ra vẻ quái dị.

Nhìn thấy ba kẻ này, Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống, mình cho tới bây giờ chưa từng gặp bốn tên này, nhưng mà... căn cứ hình thái của mỗi người trong bọn họ, lại có thể đoán được thân phận bọn họ, chỉ là cảm thấy không thể tưởng tượng.

Bốn vị này sao lại tìm đến nhân gian chứ?

“Si Mị Võng Lượng?” Diệp Thiếu Dương dùng ngữ điệu không xác định hỏi một tiếng.

“Khà khà khà...”

Một chuỗi tiếng cười chói tai, từ giữa ba người truyền đến.

Ba người đều chưa mở miệng, thanh âm là từ trong rốn cương thi truyền đến.

Một đôi tay nhỏ bé màu đỏ, từ trong rốn trèo ra, sau đó là một cái đầu nhọn nhọn, bộ dạng rất giống con chuột, sau khi chui ra từ trong rốn cương thi, Diệp Thiếu Dương mới nhìn thấy thứ này còn có một đôi cánh.

Biên bức.

Chỉ là bộ mặt so với dơi bình thường thì xấu xí hơn nhiều, bộ dạng giống như quái vật, một đôi mắt nhỏ xanh lè tình nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương, phát ra nụ cười quái dị.

“Diệp Thiếu Dương, ngươi chính là Diệp Thiếu Dương! Hai năm nay, người rất nổi bật đó.”

Diệp Thiếu Dương sắc mặt không thay đổi, ánh mắt đảo qua mặt bốn tên này, thử nói: “Si Mị Võng Lượng?”

Si Mị Võng Lượng, ở trong mắt nhân loại, là gọi chung tất cả tà vật, nhưng mà trong giới pháp thuật, lại dùng để chỉ bốn sinh linh, bốn loại tà ác sinh linh tồn tại từ thời kì thượng cổ, tà vật nhìn không thấy đầu đuôi kia, chính là Si, có đôi khi sẽ xuất hiện ở nhân gian, dân gian có rất nhiều lời đồn về hắn, có vài địa phương gọi là “vụ tử”, hình dung thân thể hắn giống như sương mù, nhìn không thấy đầu và chân.

Nó không sát sinh, cũng không can thiệp cuộc sống nhân loại, bởi vậy, dân gian luôn xem hắn là một loại sinh linh giống như quỷ sai, trên thực tế hắn là người thủ hộ địa ngục, mỗi lần xuất hiện ở nhân gian, đều là tới bắt sinh linh vượt ngục trốn khỏi địa ngục (không gian địa ngục cũng không ổn định, giam giữ sinh linh cũng nhiều, mỗi lần không gian phát sinh chấn động, luôn luôn một hai sinh linh vừa vặn ở tại giữa khe hở, có cơ hội đào tẩu).

Mỗi khi đến lúc này, Si liền phụ trách đến nhân gian tróc nã bọn nó, nhưng chỉ tróc không nã, giống như Chung Quỳ, trực tiếp ăn luôn kẻ đang lẩn trốn, bổ sung tu vi, cái này coi như là một loại phần thưởng cho những ngày vất vả cần cù công tác.

Thứ kia hình dáng giống động vật khuyên khoa thành tinh, gọi là Võng, là sơn tiêu thành tinh, giống như Si, cũng là một trong những người thủ hộ địa ngục, phụ trách công tác là tuần tra Chiểu Trạch đại địa ngục, bởi vì thần thức sâu sắc, lực cảm giác cực kỳ cường đại, trong địa ngục nếu có chút gió thổi cỏ lay gì, đều có thể lập tức nhận thấy được, phòng bị cho những chuyện chưa xảy ra.

Còn cương thi kia, là Lượng, truyền thuyết là Huyết cương vương của Minh Hà, trấn thủ đoạn Minh Hà trải qua địa ngục nhưng không có thần trí gì, mà Mị, chính là con dơi sinh trưởng ở hắn trong thân thể, nghiêm khắc mà nói, là một ký sinh trùng trên người hắn, giữa hai người làquan hệ cộng sinh, Mị tựa như đầu óc, chỉ huy Lượng hành động, thân thể Lượng không ngừng sinh ra thi thủy, đối với sinh linh khác mà nói là kịch độc, đối với Mị mà nói, lại là chất bổ dưỡng cực tốt.

Si Mị Võng Lượng lần lượt chiếm quỷ, yêu, cương thi cùng tà linh tử loại sinh linh.

Cái này thật ra là một sự trùng hợp.

Bọn họ đều là sinh linh thượng cổ, theo truyền thuyết, lúc ấy bọn họ đều còn là dị thú, trong cuộc chiến thượng cổ đứng về phía Xi Vưu, sau khi Cửu Lê chiến bại, trận doanh bị tan rã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.