Chương trước
Chương sau
Tuy tu vi nó còn chưa tới biến hóa giai đoạn, nhưng cuộc sống của nó mười phần vui vẻ, là một chú lợn con vui vẻ.

Mãi cho tới lần trước (bởi vì không biết đã ở lại trong này bao lâu, nó cũng không biết rõ là cách đây bao lâu),có một lần nó đi vào trong thành phố trộm đồ ăn, đó là một nhà hàng tiệc đứng, nó vọt tới phía sau ăn no nê một phen, trừ thịt lợn tất cả đều ăn, ăn đến nỗi đứng không vững mới đi, bởi vì ăn nhiều quá, trên đường về đi không nổi, nó liền nửa đường dừng lại nghỉ ngơi trên một ngọn núi.

Sau đó nó đột nhiên cảm giác có người tiếp cận, vội bừng tỉnh, tiếp đến bị một đánh một côn rồi hôn mê, khi tỉnh lại, cũng chính là vừa mới nãy, ở giữa nơi này, nó ngủ say bao lâu, làm cái gì, chính nó hoàn toàn cũng không có một chút ấn tượng...

“Được rồi, đám người này, lại có thể ngay cả một con lợn cũng cần.” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Vì cái gì xuyên không a, vì cái gì a, ta không muốn xuyên qua a, ta muốn đến khách sạn lớn ăn cơm a, ô ô, ta chỉ là một con lợn, ta cũng không có hại ai a...”

Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng nó, lại có thể nhịn không được nở nụ cười, theo sau có chút xấu hổ khụ khụ hai tiếng, nói: “Được rồi, đã đến đây rồi, khóc có ích gì a. Dù sao nơi này cũng có đại tửu lâu, hơn nữa người cổ đại rất lưu tâm, đồ ăn chưa chắc đã kém hơn so với thời đại chúng ta, người ở đây vẫn có thể ăn vụng như trước.”

“Đúng vậy...” Lợn rừng tinh đột nhiên nghĩ đến điểm này, lập tức không khóc nữa, nhưng rất nhanh sau lại tiếp tục khóc, “Nhưng mà ta vẫn muốn về nhà a, ta vừa mới bắt đầu yêu đương, bạn gái của ta còn đang chờ ta, ô tô, ta đi rồi lâu như vậy, cô nhất định có lợn khác rồi...”

Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh nhìn nhau, đều bó tay không biết nói gì, tên lọn này, quả nhiên là lọn, đây là bộ não gì vậy, sao có thể chậm chạp như vậy, ngay cả mình có bạn gái cũng có thể quên...

Con lợn cứ khóc mãi khóc mãi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngẩng đầu, do thám Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh, “Các ngươi, các ngươi là ai? Thật sự không phải người trói ta đem tới nơi này chứ?”

“Cũng như người thôi, cũng là bất ngờ xuyên không đến nơi đây.”

Lợn rừng tinh trừng mắt to nhìn bọn họ, bỗng nhiên phun một hơi nói: “Vậy còn đỡ, ít nhất không phải chỉ mình ta, a đúng rồi, các ngươi lợi hại như vậy, có biện pháp nào mang ta trở về không, ta thật sự rất muốn trở về...”

Diệp Thiếu Dương đương nhiên sẽ không vứt bỏ nó, tốt xấu gì nó cũng là kẻ xuyên không giống như mình, tuy thực lực không ra sao, nhưng ít ra cũng là có thể đoàn kết lực lượng, dù sao bọn họ nhân số quá ít.

Biết được bọn họ nguyện ý mang theo mình, lợn rừng tinh thật cao hứng, lập tức tiến đến bên cạnh bọn họ, dùng cái mũi cọ vào chân bọn họ, hộc hộc nói: “Về sau hai vị chính là đại ca của ta, hắc hắc, tiểu đệ ta nguyện làm trâu làm chó, dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ...”

“Ha ha, con lợn nhà ngươi cũng rất thông minh a. Nhưng tu vi người như vậy người có khả năng gì.” Diệp Thiếu Dương chế nhạo hắn.

“Ta... có lực khí lớn, ta có thể xuất lực khí, ta, ta cái gì cũng có thể làm, đúng rồi, ta còn có thể làm ghế ngồi cho các lão đại..."

Ghế ngồi... Diệp Thiếu Dương khóe miệng run rẩy một chút, nói: “Ngươi là đực hay cái vậy a.”

“Ta là lợn đực, chưa bị hoạn.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, nói với nó: “Tu vị của người còn chưa tới cảnh giới biến hóa phải không.”

“Không, không, ta ở trong núi tu hành hai trăm năm, đã khai linh trí, nhưng mà còn chưa thể biến hóa, còn kém một chút.”

“Kém bao nhiêu?

“Trong huyệt Khí Hải của ta, còn có một vách tường mỏng manh ngăn chặn, nếu có cơ duyên, tùy thời đều có thể đột phá.”

Diệp Thiếu Dương đi tới, một bàn tay dán trên ót hắn, phóng thích cương khí, tiến vào trong cơ thể hắn.

Cương khí chạy trong cơ thể lợn rừng tinh xem xét, đi vào phụ cận huyệt Khí Hải, đột nhiên tắc nghẽn, loại tắc nghẽn này, không phải hoàn toàn ngăn cản, mà là giống như ở phía trước huyệt vị đặt một chiếc lưới, cương khí thông qua một lớp “lưới lọc này, chỉ có một bộ phận rất ít có thể tiến vào huyệt vị, từ đó pháp lực đang chảy cũng sẽ trải qua một tầng lọc giống như vậy.

Đây là vách chương tu vi, nếu có cơ duyên, mặc kệ là mình có thể phá, hay là ngoại lực tương trợ, đều có thể dễ dàng đột phá cảnh giới, nếu không có cơ duyên, vậy chỉ có thể khổ tu, nhiều khả năng phải tu hành một thời gian rất lâu, đợi cho tu vi trong cơ thể cường đại đến trình độ nhất định, mới Có thể phá tan vách chướng kia.

“Vòng tay ôm ngang, dồn khí đan điền.”

Diệp Thiếu Dương lên tiếng nhắc nhở, lợn rừng tinh sửng sốt một chút, nhanh chóng nghe theo.

ước lên tiếng dẫn dắt, trong ngoài phát lực, sau mười phút, lợn rừng tinh đột nhiên cả người run lên, cảm giác được trong cơ thể răng rắc một tiếng gãy vang, vách chương đã bị phá!

Chỉ một thoáng, trong cơ thể linh khí thông suốt địa truyền khắp toàn thân, lợn rừng tinh cảm giác cả người mỗi một tế bào đều rất sáng khoái, thần thức cũng thanh thoát, trôi nổi về phía trước...

Diệp Thiếu Dương buông tay ra, nói: “Ngươi có thể biến hóa rồi, biến thành người xem nào.”

Lợn rừng tinh cố gắng kìm nén kích động trong lòng, bắt đầu tập trung tinh thần biến hóa, tuy lần đầu tiên còn mới lạ, nhưng loại năng lực đột phá cảnh giới mang đến này, giống như bản năng thân thể, không cần dạy cũng biết.

Lợn rừng tinh từ từ đứng dậy, thân thể thu nhỏ lại, dần dần biến thành hình dạng một con người.

Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh nhận diện mạo hắn, không khỏi nhíu mày: trư yêu này biến thành người, bộ dạng tai to mặt lớn, ánh mắt cũng rất nhỏ, liếc ngang liếc dọc, mũi to miệng rộng, quai hàm cũng thật lớn, sắc mặt lại rất trắng, màu trắng giống như kiểu da bị lang ben... Toàn bộ chính là một Trư Bát Giới không có cái mũi dài.

“Há, ngươi cũng xấu trai quá đó.” Diệp Thiếu Dương ghét bỏ nói.

“Hắc hắc, đây là bốn tướng của ta, hết cách rồi. Đa tạ đại pháp sư nâng đỡ, giúp ta có thể phá cảnh giới, đa tạ đa tạ..." Trư yêu cảm động đến rơi nước mắt.

Tướng mạo của yêu quái, cũng là trời sinh, đương nhiên cũng có quan hệ tới chủng tộc... hồ tộc rất đẹp nữ, xà tinh đều có dáng người đẹp, nếu là trừ yêu... đại khái bồn tướng cũng chính là dạng này, theo tu vi tăng trưởng, tướng mạo cũng có thể được tân trang, nhưng đây đều là kết quả biến hóa, lúc yêu tụ thành hình người, tựa như nhân loại được sinh ra, sẽ lập tức trưởng thành bộ dáng nào đó, đây là bổn tướng, bởi vậy yêu tinh trời sinh cũng có đẹp xấu.

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi cũng không cần cảm tạ ta. Người về sau muốn thường xuyên đi theo chúng ta, không thể để một con lợn chạy theo bọn ta đi khắp nơi, như vậy thành ra thể thống gì

nura."

Trư yêu liên tục gật đầu, lại nói một hơi những lời cảm kích, Diệp Thiếu Dương xua tay nói: “Ngươi tên là gì?

“Ta... vẫn chưa có tên” Trư yêu tròng mắt vừa chuyển, quỳ một gối xuống đất, nói với Diệp Thiếu Dương nói: “Đại pháp sư giúp ta biến hóa, từ nay về sau là chủ nhân của tiểu yêu, xin chủ nhân ban cho tiểu yêu một cái tên...”

Đằng Vĩnh Thanh nói: “Vậy gọi tên là Trư Bát Giới đi.”

Trư yêu cười cười.

Diệp Thiếu Dương lâm vào cảnh khó xử, cái gọi là tên đến cùng cũng là đại sự, không thể xằng bậy. Mấy cái tên linh tinh không cần suy nghĩ như Trư Đầu Bì, Trư Đầu Tam là không được rồi. Phải rồi, trư có âm đọc giống như Chu, họ này cũng được đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.