Chương trước
Chương sau
Hai binh sĩ quay người lại bắt hắn, những căn bản ngay cả bóng dáng Diệp Thiếu Dương cũng không sờ tới được, trải qua mấy vòng, máu trên tay Diệp Thiếu Dương cũng đã được cọ sạch sẽ, cười nói với binh sĩ kia: “Cảm tạ a.” Thả người một cái, bay ra thật xa.

Binh sĩ cầm đầu kia thấy hai thủ hạ không bắt được hắn, gọi mọi người cùng tiến lên, đang muốn động thủ, đột nhiên Đằng Vĩnh Thanh rên rỉ một tiếng, từ trên đất bò lên.

“Văn Trung huynh đệ, ngươi không sao chứ?” Một binh sĩ thấy hắn đứng dậy, lập tức đi tới, kiểm tra tình huống của hắn.

Đằng Vĩnh Thanh nhìn binh sĩ mặc giáp trụ trước mặt này, mày nhăn mặt nhỏ..

“Văn Trung huynh đệ, ngươi làm sao vậy?” Người này cũng hơi sửng sốt.

Đằng Vĩnh Thanh nhìn hắn sau một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Ngươi là ai?”

“A. Văn Trung huynh đệ, ngươi... Có phải người bị ngã đến hư não rồi không. Ta là Ngu Tường a, ngươi không biết ta?”

Đằng Vĩnh Thanh nhìn hắn, lại nhìn mấy binh sĩ đang đứng ngây ngốc ở xa xa, lập tức giật mình, “Các ngươi... Đang đóng phim à?”

Đoàn người trừng to đôi mắt nhỏ, không ai biết hắn đang nói cái gì.

Đằng Vĩnh Thanh lại xoay người nhìn phòng ốc hai bên, lại kinh ngạc, nhíu mày nói thầm: “Chẳng lẽ nơi này là phim trường?”

“Vĩnh Thanh.” Có giọng nói quen thuộc gọi tên hắn.

Đằng Vĩnh Thanh xoay người nhìn lại, thấy Diệp Thiếu Dương.

Lập tức đờ mặt ra, một bước vọt tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, nói: “Thiếu Dương, sao người lại

đây.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, mỉm cười với hắn, trong lòng cũng là cảm xúc dạt dào a, cuối cùng cũng có gọi tỉnh được một người quen.

Đằng Vĩnh Thanh đột nhiên đứng lại, mở ra song chưởng, nhìn mình đang mặc một thân trang phục binh sĩ cổ đại, lập tức ngơ ngác, cả kinh nói: “Sao ta lại ăn mặc như vậy a!”

Mấy binh sĩ thấy Đằng Vĩnh Thanh không có việc gì, lại chào hỏi Diệp Thiếu Dương quen thuộc như thế, cả đám đều ngây ngẩn cả người, đi lên hỏi hắn là chuyện gì đã xảy ra.

“Các người gọi ta là gì?” Đằng Vĩnh Thanh đầu óc đương nhiên còn chưa xoay chuyển.

Diệp Thiếu Dương đem hắn chắn ở sau người, nói với mấy binh sĩ: “Các ngươi muốn cái gì, ta vơi hắn là bạn hữu, hắn đột nhiên phát bệnh, ta giúp hắn chữa bệnh, các ngươi tưởng là cái gì!”

Vài binh sĩ náo loạn ô long, vẻ mặt đều thực xấu hổ, chỉ có binh sĩ chân bị thương kia có chút bất mãn oán giận nói: “Vậy cũng không thể đả thương người a, làm cho chân ta bị thương rồi.”

“Là chính người tự làm mà, liên quan gì đến ta.” Diệp Thiếu Dương không khách khí phản bác.

Binh sĩ đó còn muốn cãi lại, người cầm đầu kia đột nhiên giữ chặt hắn, nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương đánh giá một lượt, chắp tay nói: “Ngài là... Tiểu Hầu gia?”

Tiểu Hầu gia?

Diệp Thiếu Dương vừa định nói mình không phải, một binh sĩ khác cũng mở miệng nói: “Là hắn, là hắn, Dương gia tiểu Hầu gia.”

Mấy binh sĩ nhất thời đều ủ rũ, cùng nhau chắp tay giải thích, thiếu chút nữa là quỳ xuống. Binh sĩ bị thương ban nãy muốn cãi lý cùng Diệp Thiếu Dương cũng lập tức ăn nói khép nép xin khoan dung

Diệp Thiếu Dương trong lòng không biết nói gì, cũng không rảnh nói chuyện vớ vẩn với bọn họ, khách khí vài câu liền làm kêu bọn họ đi.

“Thiếu Dương...”

“Đi theo ta.” Diệp Thiếu Dương lôi kéo Đằng Vĩnh Thanh bước nhanh rời đi.

“Đi đâu?”

“Nhà của ta!”

Khoảng hơn mười phút sau, hai người tới ngoài cửa Dương phủ, Đằng Vĩnh Thanh trừng mắt nhìn tấm biển trên cửa phòng, cả kinh nói: “Đây là nhà ngươi?”

“Đúng vậy, vào đi.”

Diệp Thiếu Dương đưa tay kéo hắn đi vào, đi về phòng mình, dọc theo đường đi gặp mấy người hầu, đều gọi hắn là thiếu gia. Nhìn thấy rằng Vĩnh Thanh trong mắt, trong lòng đều là hỗn độn, nhưng Diệp Thiếu Dương không giải thích với hắn, đi thẳng đến nội đường, gặp được Miếu Nhi đang dọn dẹp bàn, thấy Diệp Thiếu Dương dẫn theo bằng hữu tiến vào, nói cái vạn phúc, “Thiếu gia cùng vị công tử này ngồi chờ chút, ta đi pha trà.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đợi chút, hỏi này, ta là Hầu gia?”

Miếu Nhi sửng sốt một chút nói: “Đúng vậy, cô cô của thiếu gia, là nương nương trong cung, năm đó lão gia được phong thể tập hầu tước, thiếu gia vì thế được kế thừa.”

Móa, thể quái nào mình lại là hoàng thân quốc thích?

Diệp Thiếu Dương gãi đầu, “Vì sao các ngươi không nói cho ta biết vậy?”

Miêu Nhi cười một tiếng, “Cậu ở nhà, tự nhiên đều gọi kêu ngài thiếu gia, Hầu gia là người bên ngoài gọi cậu, hơn nữa ai cũng nghĩ cậu nhớ rồi, những chuyện này không cần chủ động đề cập với cậu.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ thấy cũng phải, nói: “Tiểu thiếu gia đâu.”

“Tiểu thiếu gia ở trong sản nghịch mèo.”

“Tốt, ngươi cũng không cần đi pha trà, gọi nó đến phòng ta, ta đưa vị công tử này vào trong nói chuyện trước.”

Nói xong kéo Đằng Vĩnh Thanh vào trong phòng ngủ của mình, kéo ghế cho hắn, nói: “Ngồi đi.”

Đằng Vĩnh Thanh không ngồi, quan sát mọi nơi một phen, vẻ mặt càng thêm ngơ ngác nhìn Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm nói: “Thiếu Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đang đóng phim sao?”

“Không không không, Diệp Thiếu Dương phe phẩy ngón tay về phía hắn, cười nói: “Nơi này là nhà của ta, ta tên là Dương Thiệu Nghiệp, người vừa cũng nghe thấy đó, ta là một Hầu gia, ở trong này có lão bà của ta, còn có đứa cháu, mà người, là một binh sĩ phục dịch, phụ trách tuần tra mỗi ngày.”

Đằng Vĩnh Thanh ngây ngốc nói: “Đùa cái gì vậy.”

“Không đùa đâu, trong nhà người còn có mẹ già, hơn sáu mươi tuổi, cha ngươi đã chết, người có một đệ đệ, ở nhà đọc sách, thi tám năm cũng chưa thi đậu, người vốn có thể ra trấn thủ biên cương, cái này cũng là lý tưởng của người, nhưng mà vì người muốn chiếu cố mẫu thân cùng đệ đệ, lúc này mới trở lại phủ Ứng Thiên làm sai dịch, ừm, những điều này đều là lúc nãy khi uống trà người nói cho ta biết.”

Đằng Vĩnh Thanh cười khổ, nhún vai nói: “Sao lại vậy chứ, không phải chúng ta lại xuyên không đó

chứ.”

“Đúng rồi, đúng là xuyên không.”

Đằng Vĩnh Thanh giật mình, sắc mặt cũng từng chút một ngưng trọng hẳn lên, lắc đầu nói: “Thiếu Dương, đừng đùa ta...”

Diệp Thiếu Dương dùng sức vỗ một cái lên bàn, “Ai đùa ngươi, ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi, chúng ta xuyên không, bằng không người cẩn thận ngẫm lại, người vì sao lại ở đây, người có thể nhớ lại việc cuối cùng mình làm là chuyện gì không?”

Đằng Vĩnh Thanh suy tư, sau một lúc lâu, hít một hơi, nói: “Sau khi ta chia tay người ở Long Hổ Sơn thì đi Thừa Đức, điều tra Thánh Linh hội kia, sau đó ta phát hiện có cổ mộ, mười phần khả nghi, nhưng mà cửa vào bị che lại, ta tìm kiếm khác cửa vào ở phụ cận... Một đêm kia, ta nhìn thấy trên núi có quỷ hỏa, đuổi theo nhìn, ở giữa sườn núi phát hiện một cái huyết động ẩn nấp, chui vào trong...”

Những chuyện sau đó, không khác lắm những gì bạn trải qua Diệp Thiếu Dương khi hạ mộ, bị cứu tinh điệp khí trận khởi động hút vào, những chuyện sau đó hắn hoàn toàn không nhớ rõ.

Diệp Thiếu Dương nghe xong, suy nghĩ một chút, hỏi: “Trong khoảng thời gian này những gì trải qua ở trong này, người đều nhớ rõ chứ?”

Đằng Vĩnh Thanh nghĩ nghĩ, lắc đầu.

“Cái gì cũng không nhớ à... Đáng sợ, A Di Đà Phật, thì ra trên đời thật sự có chuyện xuyên không.”

Diệp Thiếu Dương đảo cặp mắt trắng dã, “Xuyên không vài lần ngươi đã thành thói quen, ta mới là lần thứ hai.”

Mất một khoảng thời gian dài, Đằng Vĩnh Thanh mới đón nhận sự thật, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Hiện tại là triều đại gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.