Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn. “Chúng đạo rồi thì có thể?
Đạo Phong gật gật đầu. “Hỗn Nguyên đại đạo, đó là thiên địa tam giới, sinh linh ở trong tam giới, cùng ở ngoài tam giới, căn bản là hai chuyện khác nhau.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi bao giờ chứng đạo?”
“Sắp rồi.”
“Ta chờ, đến lúc đó mang ta bay lượn.” Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc.
Lâm Tam Sinh nói: “Nói chính sự. Chuyện dân quốc, Thiếu Dương người cũng nhớ rõ, Tinh Nguyệt Nô và Lý Hạo Nhiên, là có thù, nếu Lý Hạo Nhiên thật sự chứng đạo rồi, vì sao sẽ bỏ qua cho cô ta, không nói một tiếng dẫn dắt Bích Thanh rời khỏi?”
Tứ Bảo chậm rãi gật đầu, “Đúng vậy, Lý Hạo Nhiên này là tên lắm lời, lần này thể mà lại không nên một tiếng, thế này không phù hợp họa phong của hắn.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Chẳng lẽ là bởi vì hắn có thù với cả hai bên, cho nên không giúp cả hai? Đừng quên lúc trước chúng ta đã xúc mất đạo tông của người ta ở nhân
gian…”
Mọi người đều cảm thấy hẳn không phải nguyên nhân này, cuối cùng cũng chỉ có thể coi là một đoạn nhạc đệm, không đi để ý tới nó nữa.
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Tiểu Mã nhìn quanh, hỏi
“Phong ca đã nói, chúng ta đều nhanh chóng trở về, bằng không chỉ dựa vào mấy người bọn Nhạc Hằng không trấn thủ được, hiện tại Thiếu Dương cũng đã tỉnh, chúng ta cũng nên đi rồi.” Dương Cung Tử nói xong, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090950/chuong-2389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.