“Ngươi nếu không sợ chết, thì cứ việc tiến vào!”
Trần bảy túi không nói gì nhiều, chỉ huy mười mấy pháp sư kia, theo mình cùng nhau tiến vào trong trận pháp.
“Chuyện gì vậy!”
Vừa vào trận, mười mấy người lập tức kích động hẳn lên, phản ứng so với Diệp Thiếu Dương trước đó lớn hơn rất nhiều.
“Đều là trận pháp ảo giác, mọi người đừng rối loạn, đừng cử động, nghe ta chỉ huy!”
Trần bảy túi lấy ra một khối la bàn, xoay gạt ở trong tay, vẻ mặt trầm ngâm.
“Đi theo ta!” Sau một lúc, Trần bảy túi hướng một phương hướng đi vài bước, đi mãi đến bên dưới một cành cây vắt ngang, đưa tay rút ra cành cây, ném xuống đất.
“Còn như vậy?” Diệp Thiếu Dương thấy ly kỳ, “Cành cây này nhìn từ trong trận pháp, không phải đại thụ che trời sao, sao nhổ lên được.”
“Hắn đây là1nhìn thấu ảo cảnh rồi, nhưng chỉ là cục bộ.” Diệu Tâm cau mày, có chút khẩn trương.
“Chúng ta có thể làm chút gì, gia tăng chút khó khăn cho lão?” Diệp Thiếu Dương nói xong, lấy ra mấy tiền đồng Ngũ Đế, hướng Trần bảy túi đánh tới.
Khoảng cách chân thật giữa hai người cũng chỉ mười mấy mét, nhưng tiền Ngũ Đế của Diệp Thiếu Dương vừa mới tiến vào trong trận pháp, giống như đánh vào trên một kết giới vô hình, rơi xuống.
“Vô dụng.” Diệu Tâm nói, “Công kích pháp thuật tầm thường, là không có khả năng phá được trận pháp, nếu anh có thể đánh tới lão, vậy nói lên lão đã phá trận.”
“Ặc, vậy cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090849/chuong-2288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.