Nhưng, sư phụ vẫn đã làm được.
Ở trong nháy mắt như vậy, Diệp Thiếu Dương cảm thấy, mình đã đọc hiểu sư phụ, đọc hiểu cuộc đời của lão.
Bốn mươi năm tịch mịch, mới được thủy chung.
Đây là thứ mình cùng Đạo Phong đều xa xa không thể bằng.
“Vị đại ca này, anh… Có phải phát bệnh hay không?” Thanh Vân Tử tiến lên đỡ Diệp Thiếu Dương.
“Đừng, đừng gọi con đại ca, con không đảm đương nổi.”
“Vậy… Gọi anh thúc thúc?”
Diệp Thiếu Dương vừa bò dậy, nghe thấy hai chữ thúc thúc, lại ‘Phốc’ một tiếng ngã xuống, nắm hai tay Thanh Vân Tử, run rẩy nói: “Tổ tông à, ngài tuyệt đối vạn đừng như vậy, ngài đây là tổn thọ con đó.”
“Vậy…”
“Đừng quản cái này nữa, sư… Thanh Vân Tử, tôi nói với cậu, cậu phải tin tưởng chính mình, mặc kệ người khác nghi ngờ cậu như thế nào, tin tưởng cậu biết, đi con đường của chính cậu! Đây là sư phụ tôi nói!”
Thanh Vân Tử kinh ngạc nhìn hắn, cực kỳ cảm động, nói: “Sư phụ anh, là người rất giỏi.”
“Sư phụ tôi, là người giỏi nhất thiên hạ, là sư phụ vĩ đại nhất thiên hạ!”
Diệp Thiếu Dương nở nụ cười. Thời điểm nói ra đoạn lời này, chính hắn cũng cực kỳ cảm động.
Thanh Vân Tử gật gật đầu, “Xin hỏi vị… Ừm, sư phụ của anh tôn hiệu là gì?”
“Cái này…” Diệp Thiếu Dương cười cười, “Có một ngày, cậu sẽ gặp được ông ấy.”
“Vậy em nhất định phải hướng ông ấy lãnh giáo.” Thanh Vân Tử ngây thơ nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090809/chuong-2254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.