Vân Xuân Sinh thở dài, nói: “Đó là mưu lược của Tinh Nguyệt Nô, mười mấy năm trước đã chôn xuống hạt giống, hôm nay cuối cùng là nở hoa kết quả.”
“Sư bá, bảy đại đệ tử này quả thực rất mạnh, nhưng so sánh với ngài còn có tông sư mấy đại môn phái, lại chưa chắc có thể tranh tiên cơ chứ?”
Vân Xuân Sinh trừng mắt nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: “Ngươi vẫn là chưa hiểu, Tinh Nguyệt Nô bồi dưỡng nhóm người này, không phải đối kháng với đám lão già chúng ta, theo chúng ta đám lão già này lần lượt chết đi, trong một thế hệ niên thiếu, còn có người nào có thể đấu với bọn họ, đến lúc đó bọn họ không cần phí sức gì, đã có thể khống chế toàn bộ giới pháp thuật!”
Phục Minh Tử nghe lão nói xong, thở dài, nói: “Thật ra con cũng không phải không nghĩ tới một tầng này, chỉ là… Trong một thế hệ trẻ tuổi, lại chưa có nhân tài nổi bật…” Nói đến đây, hai người cùng nhau cúi đầu, đi nhìn cậu nhóc kia bên cạnh, cậu nhóc ý thức được cái gì, ngẩng đầu, dùng ánh mắt tò mò đánh giá hai người.
Phục Minh Tử lắc đầu, nói: “Con mãi không hiểu, sư phụ con lúc trước vì sao sẽ coi trọng nó. Đứa nhỏ này… Quá hàm hậu.”
“Đại trí giả ngu, sư phụ con không sai, đứa nhỏ này chỉ là chưa khai khiếu, nếu khai khiếu, tất nhiên có một phen tạo hóa to lớn đang chờ nó.”
“Nếu là cả đời cũng không khai khiếu thì sao?” Phục Minh Tử truy hỏi, “Sư bá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090803/chuong-2248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.