“Phượng Hề? Cô thật là Phượng Hề?” Diệp Thiếu Dương kích động hẳn lên, đồng thời cũng đặc biệt khẩn trương.
Phượng Hề cười một tiếng, hơi khom người, hướng Diệp Thiếu Dương làm lễ vạn phúc, “Lão đại, anh vất vả rồi…”
Phượng Hề! Thật là Phượng Hề!
Sự kích động trong lòng Diệp Thiếu Dương lập tức bùng nổ, trực tiếp đẩy ra bàn trà, lao tới, cũng không để ý lễ tiết cái gì, ấn chặt bả vai của cô, thất thanh hô lên: “Phượng Hề, cô thật là Phượng Hề!!”
Phượng Hề ngược lại có chút buồn bực, chớp mắt nhìn hắn, nói: “Lão đại anh làm sao vậy, đương nhiên là tôi, tuy đã cách một trăm năm, nhưng trên thế giới chúng ta tách ra không bao lâu mà, anh như thế nào… Ngay cả tôi cũng không nhận ra rồi?”
Thật là Phượng Hề, thật là Phượng Hề!
Diệp Thiếu Dương nhất thời có một loại xúc động muốn khóc.
Cái này không phải khoa trương, loại cảm giác này, chưa tự mình trải qua hoàn toàn không thể hiểu được. Mình ở thời đại xa lạ này,1thế giới xa lạ nán lại đã một tháng, tuy đã tìm được Đạo Uyên Chân Nhân, Tiêu Dật Vân, Mỹ Hoa, nhưng không phải bọn họ ở thời đại kia của mình, tuy quan hệ vẫn rất thân, nhưng phương diện nào đó thật ra vẫn là người xa lạ, mình ở đây cô độc lâu như vậy, cuối cùng gặp một người quen ở thời đại kia của mình.
Quan trọng nhất là, đây còn không phải người quen bình thường, Phượng Hề là nửa môn nhân của mình, tuy thời gian nhập môn ngắn, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090798/chuong-2243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.