Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không hiểu, chỉ có theo Ngô Đồng.
Ngô Đồng sau khi cẩn thận quan sát, dùng giọng không xác định nói: “Những thứ này… Hình như là vật của Bổn giáo…”
Bôn giáo!
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, theo cô cùng nhau đánh giá Phật tượng trên đàn thành trước mắt, vừa xem vừa xoay đi, lúc này mới nhìn thấy chân tướng sau lưng đàn thành: ở trong rãnh chỗ cao nhất của đàn thành, thế mà lại khảm một bộ quan tài, nhưng khác với đàn thành chế tạo từ vàng, quan tài nhìn qua là bằng bạc, lớn hơn bình thường một chút, bằng phẳng nằm ở trong rãnh, kín không kẽ hở, vừa thấy là biết liền với đàn thành cùng nhau chế tạo, mà không phải về sau thêm vào.
Trên đàn thành đặt quan tài?
Thấy thế nào cũng có chút không thích hợp.
“Tôi đi lên xem chút.” Diệp Thiếu Dương nói xong, giẫm lên tầng thứ nhất của đàn thành, trong chớp mắt cảm thấy băng lạnh thấu xương, giống như giữa trời nắng nóng đột nhiên đi vào trong phòng điều hòa loại cảm giác này. Hơn nữa luồng khí tức âm lãnh này còn có loại cảm giác đem người ta kéo về phía trước.
Diệp Thiếu Dương bị dọa ngẩn ra tại chỗ. Quan trọng nhất là, đèn hoa sen ba màu trên tay cũng đã
tắt. Đèn hoa sen ba màu, chỉ có ở lúc kiểm tra đo lường được tà khí cực kỳ cường đại, bởi vì không chịu nổi gánh nặng mới có thể tắt…
Diệp Thiếu Dương vội vàng nhảy xuống đàn thành, cảm giác âm lãnh chớp mắt liền biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090750/chuong-2194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.