Tất cả đều đã trôi qua, đoạn thời gian vui vẻ nhất đó, đối với mình trái lại không có gì, dù sao đây là con đường mình lựa chọn, nhưng đối với Thiếu Dương…
Đạo Phong lẳng lặng nhìn những tiểu đạo sĩ này, bọn họ chưa hết nét trẻ con, nhưng tinh thần hừng hực phấn chấn, bọn họ đều là nhân tố bình thường nhất của giới pháp thuật, trong bọn họ, tương lai đại bộ phận đều sẽ trở nên tầm thường, nhưng tất nhiên cũng có một số nhân tài ưu tú sẽ trổ hết tài năng, gánh vác giới pháp thuật đi tới.
Từng thế hệ một, là bước tiếp như thế. Chẳng qua, lập tức cần gánh vác giới pháp thuật đi tới, là mình và Thiếu Dương, Tứ Bảo những người này.
Đi qua từ bên cạnh những tiểu đạo sĩ này, đi thẳng tới hậu son.
Ở phía dưới một loạt đạo quan của hậu son, một tòa linh lung bảo tháp đứng sừng sững, ở dưới ánh trăng phản xạ ra ánh sáng lành lạnh. Yên tĩnh mà nghiêm túc.
Trên một khoảng đất trống phía sau của Linh Lung Tháp, Đạo Uyên chân nhân đang khoanh chân ngồi thiền, toàn thân không nhúc nhích, nếp nhăn khe rãnh trên mặt khiến hắn nhìn qua như là một pho tượng cổ xưa.
Đạo Phong chưa vội đi qua, mà là ở một bên lẳng lặng chờ.
Đạo Uyên chân nhân cuối cùng kết thúc một chu thiên thổ nạp, thở phào một cái, đứng dậy, nói:
“Là Đạo Phong à?” Đây cũng không phải tiểu thuyết võ hiệp, không có ai trâu bò như vậy, không nhìn người đã biết ai tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090747/chuong-2191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.