Mộ đạo rất rộng, có thể hai ba người song song, vì thế Diệu Tâm bảo Diệp Thiếu Dương cầm đèn, đi theo bên cạnh mình, hướng phía dưới mộ huyệt bước đi.
Kết quả mới vừa đi không được mấy bước, đoàn người đã bị thứ hai bên mộ đạo hấp dẫn:
Ở hai bên mộ đạo, cách mỗi một đoạn đường, còn có một khối vách đá bị đào rỗng, bên trong dựng sừng sững những pho tượng điêu khắc, kích thước không sai biệt lắm với người thật, mỗi một bức đều khác nhau, hơn nữa hình tượng đều rất quỷ dị: có cái là đầu người thân rắn, có cái là ba đầu sáu tay, có cái dứt khoát là một mãnh thú mọc sừng…
Toàn bộ hình tượng, không riêng gì bộ dáng hung thần ác sát, đặc biệt nhất là trong mắt những bức tượng này đều là đá quý khảm, ở dưới ánh lửa chiếu rọi tỏa sáng rạng rỡ, giống như một đôi mắt che giấu trong bóng đêm, nhìn chằm chằm vào người ta, không biết vì sao, Diệp Thiếu Dương luôn cảm thấy ánh mắt những pho tượng này rất tà ác.
Pho tượng cũng có ánh mắt?
Trong lòng Diệp Thiếu Dương trở nên có chút bất an.
“Đây là thần gì, trong Phật môn sao?” Lô Hiểu Thanh tò mò hỏi, quay đầu nhìn Ngô Đồng, Ngô Đồng là tục gia đệ tử Nga Mi sơn, đối với Phật tượng tự nhiên rõ như lòng bàn tay, cô nhìn kỹ một hồi các pho tượng trước mắt, lắc đầu nói: “Hình thái điêu khắc là giống Phật môn, nhưng những vị thần này, không phải trong Phật môn. Nhìn qua như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090726/chuong-2170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.