“Thiếu Dương Tử, liệt nô đó của ta, đối với người cũng chưa thể nào cả, vì sao xuống tay nặng như thế?” Trần Hiểu Vũ lạnh lùng nhìn hắn, nói.
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, ngẩn ra tại chỗ. “Nó vừa rồi công kích ta, ngươi chưa nhìn thấy?”
“Hầu Vương nhà ta sẽ không công kích người ta, nó chỉ là đùa giỡn.”
“Ta lại không biết nó, ta làm sao biết, có một khuôn mặt quỷ như vậy, đột nhiên nhảy ra, đổi là ai không sợ hãi?”
Trần Hiểu Vũ cười lạnh một tiếng, “Tục ngữ nói đánh chó còn phải ngó mặt chủ, người làm như vậy, là không ổn.”
“Cho nên?” Diệp Thiếu Dương nhướng mày, lạnh lùng nhìn gã. Cách nói năng ngang ngược không phân rẽ phải trái của Trần Hiểu Vũ, nháy mắt đổi mới nhận biết của Diệp Thiếu Dương đối với hắn.
Trần Hiểu Vũ còn muốn nói gì, Diệu Tâm nói: “Hiểu Vũ, chuyện này quả thật là yêu phó đó của anh không đúng, trách không được người ta, mọi người còn cần hợp tác, chuyện này không phải qua rồi sao, đừng nhắc lại.”
Diệu Tâm có thể nói chuyện vì mình, Diệp Thiếu Dương rất cảm kích nhìn cô một cái.
“Hợp tác với hắn?” Trần Hiểu Vũ nhẹ nhàng cười, nhưng cũng không dây dưa chuyện vừa rồi nữa.
“Ngô Đồng sư tỷ của tôi đi đâu rồi?” Diệu Tầm nhìn quanh phòng, chưa tìm được Ngô Đồng, liền hỏi.
“Đi phòng cô ấy đặt đồ đạc, sẽ lập tức tới đây.”
Vừa dứt lời, trên hành lang ngoài cửa vang lên một chuỗi tiếng bước chân, ánh mắt mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090714/chuong-2158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.