Ngô Thiên Nhạc vừa nghe liên mừng rỡ, kính rượu các kiểu cho Mao Tiểu Phương, lại bảo Ngô Xảo đi ra bồi rượu, Mao Tiểu Phương xấu hổ không chịu được, ra sức lấy mắt trùng lên nhìn Diệp Thiếu Dương, nhưng ở lúc Ngô Xảo đi ra kính rượu, hắn vẫn biểu hiện có chút kích động, Diệp Thiếu Dương nhìn ra manh mối, ngầm hiểu buồn cười.
Trở về, dọc theo đường đi, Diệp Thiếu Dương trêu chọc Mao Tiểu Phương các kiểu, trở lại nhà trọ, hai người tới phòng của Mao Tiểu Phương uống trà nói chuyện phiếm. Mao Tiểu Phương uống trà có thói quen, không cần chén, mà là giống với các lão tiên sinh, có một bình trà nhỏ mang theo bên người, lúc rảnh rỗi thì pha một ấm nước trà, thong thả uống.
“Nhàm chán… Thiếu Dương Tử, cậu tới chỗ chúng tôi một trăm năm trước, không quen nhất là chỗ
nào?”
“Không có điện.” Diệp Thiếu Dương nói, “Ngay cả đèn điện cũng không có.”
“Cái đó chỉ có thành phố lớn mới có thể dùng tới điện.”
“Ở thời đại kia của chúng tôi, không sai biệt lắm bất cứ nơi nào có người ở đều có điện. Không quen nhất à, không TV, không máy tính, không di động (thủ ky) để chơi.”
“Thủ kế?”
Mao Tiểu Phương ngồi dậy, giống mấy ngày hôm trước, quấn lấy Diệp Thiếu Dương đòi hắn kể một ít sản phẩm khoa học kỹ thuật có liên quan xã hội hiện đại trăm năm sau, nghe như có hứng thú. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Diệp Thiếu Dương nhấc đèn dầu hoả, đứng dậy đi qua mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090700/chuong-2144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.