Ngũ Thông Thần vừa nghe, trong lòng nổi lên nói thầm, nhịn không được nói: “Tiểu lang quân cũng muốn quản việc nhân gian này sao?”
Tiêu Dật Vân nói: “Không dám, ân ân oán oán giữa các ngươi, bản thân không có ý hỏi đến, chỉ là muốn mời thần tôn tạo điều kiện, buông tha hai huynh đệ này của ta.”
Ngũ Thông Thần cười cười, nói: “Tiểu thần có kém nữa, ở nhân gian cũng là một vị sơn thần, hai vị này đốt sơn thần miếu của ta, lại đả thương ta, mạo phạm như thế, thứ ta nói thẳng, cơn giận này thật sự không trút không được.”
Tiêu Dật Vân mặt không đổi sắc, giọng điệu cũng có chút cứng rắn hẳn lên, nói: “Ta vừa nói, ta không có ý hỏi ân oán giữa các ngươi, chỉ là khẩn cầu thần tôn nể mặt ta, buông tha hai người này.”
Ngũ Thông Thần trầm ngâm một phen, nói: “Tiểu lang quân đã mở miệng, vậy tiểu thần cũng chỉ có làm theo, xin cứ tự nhiên.”
“Cảm tạ.” Tiêu Dật Vân chắp tay, hướng Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương vẫy tay, Diệp Thiếu Dương lập tức từ trên mặt đất ôm lấy Vân Nhi, xoay người rời đi.
Ngũ Thông Thần đột nhiên lắc mình một cái, ngăn trở đường đi của ba người,
Tiêu Dật Vân giận dữ, nói: “Thần tôn đổi ý rồi?” Ngũ Thông Thần nói: “Đã đáp ứng, sao có thể đổi ý. Chỉ là… Ta chỉ đáp ứng để hai người bọn họ đi, cô nương đó là của ta. Tín đồ của ta, nếu bị bọn họ mang đi, mặt mũi tiểu thần đặt vào đâu?”
Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090685/chuong-2129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.