Hắn cực kỳ tưởng niệm các đồng bạn nhỏ kia của mình, Qua Qua, Tứ Bảo, quân sự… Có bọn họ, mình có thể an tâm rất nhiều, giống như trước đây, chỉ cần huynh đệ đồng lòng, mặc kệ đối mặt đối thủ cường đại nữa, hắn cũng chưa từng thật sự sợ.
Cho dù chỉ có một mình quân sự ở bên cạnh mình cũng tốt. Lấy trí mưu của hắn, khẳng định sẽ ra cho mình không ít chủ ý.
Diệp Thiếu Dương thở dài, bỏ qua một bên những suy nghĩ này, khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu thổ nạp. Hắn hiện tại, phải dốc hết khả năng tối đa chữa trị đan điền, khôi phục thực lực, cũng may tâm pháp thổ nạp đại chu thiên thần diệu vô cùng, tốc độ khôi phục vượt xa mong muốn lúc ban đầu của Diệp Thiếu Dương. Đây xem như chuyện duy nhất khiến hắn cảm thấy vui mừng.
Trong núi rừng, có một lầu trúc nho nhỏ, chung quanh không có gia đình, chỉ có một mảng rừng phong, trong thung lũng chất đầy lá rụng, có một dòng suối nhỏ, trên dòng suối bắc một cây cầu đá cổ xưa.
Một nam nhân búi tóc mặc cổ trang, đứng ở trên cầu, nhìn suối nước chảy xuôi dưới cầu, vẻ mặt lặng im, không biết đang nghĩ cái gì
Không biết qua bao lâu, một bóng người từ trong nhà trúc nhỏ phía sau hắn đi ra, là một nữ tử yểu điệu mặc váy lụa, đi mãi đến phía sau hắn, đáng với hắn một hồi, nói: “Tam Lang, chàng sao mãi không đi vào.”
Người đứng ở trên cầu, chính là Lâm Tam Sinh.
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-son-troc-quy-nhan/2090674/chuong-2118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.